Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Trong Bồn Tắm Và Cuộc Trò Chuyện Vỡ Mộng

“Như thế này… còn dám phân tâm nữa không?” Hắn lạnh giọng hỏi, mỗi chữ đi kèm với một cú thúc mạnh như trời giáng.

“Đừng như vậy… a… Chậm một chút… Van cầu anh, chậm một chút… rách mất…” Cô không chịu nổi trận mưa rền gió dữ đang tàn phá cơ thể mình này. Đầu cô lắc lư trên gối, mái tóc dài rối tung, khuôn mặt đẫm lệ đáng thương cầu xin tha thứ.

Cúi mặt xuống, khuôn mặt tuấn tú của hắn vùi vào hõm cổ thơm tho của cô, hít hà mùi hương cơ thể quyến rũ. Hắn không nhịn được lại cắn mút, để lại những dấu hickey đỏ chót đánh dấu chủ quyền. Bên dưới, tráng kiện cực nóng vẫn không ngừng đâm vào rút ra, tạo nên những tiếng “bạch bạch” vang vọng khắp phòng. Hắn chỉ cảm thấy nơi mềm mại, ấm áp kia đang co bóp, dụ dỗ hắn càng xâm nhập sâu hơn, không muốn rời xa.

“Gọi tôi. Gọi tên tôi!” Hơi thở hắn nặng nề, phả vào da thịt cô nóng rực.

“A Hoành… A Hoành… Tha cho tôi… tôi chịu không nổi…” Tinh Thần chịu đựng không được khoái cảm quá độ, rốt cục nức nở kêu lên. Bàn tay nhỏ bé, trắng như bạch ngọc bất lực gắt gao ôm lấy tấm lưng trần đẫm mồ hôi của hắn, mười ngón tay bấu chặt, để lại những vết xước dài trên da thịt rắn chắc.

Cứ như vậy bị ép buộc, lăn qua lộn lại đến tận nửa đêm, tên đàn ông này cuối cùng cũng xem chừng đã ăn no nê. Mà Tinh Thần lúc này cũng đã mệt đến mức muốn rời ra từng mảnh, xương cốt rã rời.

Mặc dù vừa mới vận động kịch liệt xong, cô không muốn động đậy chút nào, nhưng cảm giác nhớp nháp của mồ hôi và tinh dịch dính trên người khiến cô khó chịu. Thân thể nam tính vừa rời đi, cô liền cố gắng chống tay ngồi dậy, muốn xuống giường đi tắm.

Ai biết được, tên đàn ông này lập tức ngồi dậy theo. Cánh tay dài, rắn chắc như gọng kìm duỗi ra, ôm lấy eo cô từ phía sau, kéo cô ngã ngược trở lại lòng hắn. Khuôn ngực rắn chắc, nóng hổi ép vào tấm lưng trần của cô. Hắn không vui hỏi: “Lại muốn đi đâu? Trốn tôi sao?”

“Tôi… Tôi muốn đi tắm.” Cô bị ôm chặt cứng, không thể động đậy, yếu ớt trả lời.

“Đã vội đi tắm? Không thích hương vị của tôi lưu trên người em sao?” Phó Hoành cười nhẹ, đôi tay khẽ siết chặt hơn, cảm nhận sự mềm mại của cơ thể trong lòng. Hắn cúi xuống, hít hà mùi hương sau cuộc ái ân trên tóc cô.

“Không phải… trên người dính dính… Không thoải mái.” Tinh Thần lí nhí, mặt đỏ bừng. Bị hắn ôm như vậy, mồ hôi của hắn lại dính sang người cô, càng thấy khó chịu hơn.

“Ừ, phải không? Vậy được rồi.” Hiếm khi hắn tỏ ra dễ dãi. Hắn nới lỏng tay rồi buông cô ra, tự mình xuống giường trước.

Ô? Hắn muốn làm gì?

Hắn đứng bên mép giường, hoàn toàn khỏa thân, không chút che đậy vẻ đẹp nam tính cường tráng của mình. Hắn quay lại nhìn bộ mặt nghi hoặc của cô gái nhỏ, thản nhiên mời: “Cùng tắm đi!”

Thân thể vừa thả lỏng của Tinh Thần trong nháy mắt cứng đờ lại. Mặt mũi cô trắng bệch. Hắn làm gì có hảo tâm như vậy? Cô không đoán ra dụng ý xấu xa của hắn mới là kẻ ngu ngốc. Trong phòng tắm của căn hộ này có bồn tắm massage cực lớn. Trừ bỏ chiếc giường này ra, thì đó chính là “hiện trường gây án” thứ hai mà hắn cực kỳ yêu thích.

Trong phòng tắm, ngọn đèn màu vàng nhạt chiếu xuống nền gạch men sứ trắng noãn, tạo cảm giác vô cùng ấm áp và lãng mạn. Hơi nước nóng bốc lên mờ ảo, mang theo mùi hương sữa tắm lavender thoang thoảng.

Người đàn ông với thân hình tuyệt mỹ đang biếng nhác ngâm mình trong bồn tắm lớn ngập nước ấm. Khung xương rộng, cơ bắp rắn chắc, làn da màu đồng khỏe khoắn. Hắn tựa đầu vào thành bồn, nhắm mắt thư giãn, toát lên vẻ nam tính, quyến rũ chết người.

Tinh Thần đứng tần ngần ở ngoài cửa kính phòng tắm, hai tay nắm chặt lấy vạt chiếc áo ngủ mỏng tang màu hồng phấn cô vừa vớ được khoác vội lên người. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng “xuân sắc” bên trong.

Thực ra, anh ta rất đẹp trai. Đẹp một cách tàn nhẫn. Nếu anh ta không đối xử táng tận lương tâm, coi cô như nô lệ tình dục như vậy, thì có thể… có thể cô đã yêu hắn rồi.

Nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức bị cô dập tắt. Hẳn là không thể nào! Người đàn ông này và cô căn bản thuộc về hai thế giới khác nhau. Hắn cao cao tại thượng, là người nắm quyền sinh sát, lạnh lùng vô tình. Cô ở cùng hắn, lúc nào cũng cảm thấy khó thở, ngột ngạt, thì nào còn dám mơ mộng đến thứ xa xỉ gọi là tình yêu? Có một số người, số phận đã định là “chỉ có thể đứng xa nhìn, tuyệt đối không nên đến gần”.

“Sao còn chưa lại đây?”

Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng dường như có con mắt thứ ba sau gáy, nhạy cảm nhận ra sự chần chừ của cô. Hắn quay đầu lại, nhìn cô gái đang đứng co ro ngoài cửa kính: “Không phải em kêu muốn tắm sao? Hay muốn tôi ra bế vào?”

Trước đó không lâu bị hắn ép cho còn nửa cái mạng, rõ ràng là cô không tình nguyện cùng hắn tắm chung. Nhưng sự đe dọa trong lời nói của hắn khiến cô không dám trái lời.

“Lại đây.” Hắn vươn tay ra khỏi mặt nước, giọng điệu có phần kiên nhẫn hơn, “Không mệt sao? Mau tới ngâm một lúc cho giãn gân cốt rồi ngủ. Sáng mai tôi còn có cuộc họp sớm.”

Ngụ ý là, sẽ không hành hạ cô nữa?

Tinh Thần dường như thở phào nhẹ nhõm. Cô cởi bỏ chiếc áo ngủ, để lộ thân thể trắng nõn đầy những vết tích ái muội, rồi ngoan ngoãn bước vào bồn tắm. Vừa ngồi xuống cạnh hắn, cô đã bị hắn nắm lấy bàn tay, kéo về phía mình. Hắn vuốt ve bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay to lớn của mình, lơ đãng hỏi: “Cả buổi tối nay em tâm thần không yên, rốt cuộc là đang nghĩ điều gì?”

“Cũng không có gì…” Giờ phút này tâm tình hắn tựa hồ không tệ, không có chút sát khí nào. Tinh Thần chần chừ nhìn hắn, dè dặt quan sát nét mặt.

“Nói đi. Đừng cố gắng giấu diếm tôi.” Hắn mở mắt, nhìn cô chằm chằm. Hắn luôn luôn thích mái tóc dày, đen bóng như suối của cô. Ngón tay thon dài tùy ý vớt lấy một lọn tóc ướt đẫm, quấn vòng quanh ngón tay, giống như đang dệt một cái lưới, cũng có thể là một cái kén, giam giữ cô trong đó.

“Tôi nói, anh có thể không tức giận không?” Cử chỉ ôn nhu hiếm thấy của hắn khiến cô mất đi sự cảnh giác thường ngày.

Hắn nhíu mày: “Nói xem.”

“Nếu… nếu anh đính hôn với Cổ Lệ Sa, chúng ta… có thể hay không…” Cô nuốt khan một cái, cố lấy hết dũng khí tích tụ bao năm nay, cúi đầu thấp xuống, giọng lí nhí: “…kết thúc quan hệ này?”

Chắc là vì đêm nay cô “hầu hạ” hắn quá tốt, khiến hắn đặc biệt cao hứng. Hiếm khi thấy hắn không thẹn quá hóa giận, cũng không có buông lời châm chọc khiêu khích ngay lập tức. Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, chăm chú, khó đoán.

Nhưng sự im lặng đó càng đáng sợ hơn.

“Em đêm nay ngoan như vậy… hóa ra là do cái này sao?” Trầm mặc trong giây lát, Phó Hoành cuối cùng cũng lên tiếng. Trong giọng nói có vài tia mệt mỏi và thất vọng hiếm thấy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận