Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Biết chắc Hoắc Tuân ở đầu bên kia màn hình chẳng làm gì được mình, Nhạc Dư chẳng hề sợ hãi. “Ăn no là được rồi.”

Hoắc Tuân lạnh mặt, im lặng nhìn cô chằm chằm qua màn hình cho đến khi cô thấy lạnh sống lưng. Cô ngượng ngùng đặt đũa xuống, cười nịnh nọt: “Thôi mà, lần này thôi, mai em nhất định sẽ ăn uống đàng hoàng.”

“Lần nào em chẳng nói thế.”

Nhạc Dư bĩu môi cãi lại: “Ăn uống đủ chất mấy mà không có anh bên cạnh thì cũng vô vị thôi.”

Đã lâu rồi Nhạc Dư không nói những lời như vậy. Hoắc Tuân nghe mà sững người, thật lâu sau vẫn chưa nói được gì.

Nhạc Dư không chịu nổi bầu không khí im lặng này, cô cúi đầu, lấy tay che mặt rồi vội vàng đổi chủ đề: “Hôm nay em kể anh nghe chuyện học sinh nữ lớp em có khả năng bị bạo hành rồi đúng không? Em hỏi thăm bạn cùng phòng của con bé rồi.” “Mấy bạn nói cuối tuần nào con bé cũng xin ở lại trường, cả tháng mới về nhà một lần. Mà lần nào về xong quay lại trường cũng mặc áo dài tay kín mít, kể cả lúc ngủ cũng không cởi.”

Nhạc Dư ghé sát mặt vào màn hình, giọng thì thầm như sợ bị ai nghe thấy. “Em đoán mấy vết thương trên người con bé là do người nhà gây ra.”

Hoắc Tuân vẫn giữ vẻ mặt bình thản. “Nếu đúng là con bé bị bạo hành gia đình thì em định làm gì?”

“Em không biết nữa.” Nhạc Dư mất cả hứng ăn. “Mỗi nhà mỗi cảnh, theo lý thì em không nên can thiệp…”

Hoắc Tuân nói tiếp hộ cô: “Nhưng lòng em lại không yên.”

Nhạc Dư ỉu xìu. “Đúng vậy. Hoắc Tuân, em có nên đến nhà con bé hỏi thăm không?”

Hoắc Tuân không mấy tán thành. “Thay vì làm thế, anh nghĩ em nên tìm nói chuyện trực tiếp với con bé thì hơn.”

Nhạc Dư nhăn nhó đẩy bát mì ra xa, im lặng suy nghĩ. Cuối cùng, cô quyết định nghe theo lời Hoắc Tuân: tìm Trình Hoan nói chuyện trước.

Thấy cô không ăn nữa, Hoắc Tuân liếc nhìn đồng hồ. “Lát nữa có người giao cơm đến, em để ý điện thoại nhé.”

“… Em biết rồi.” Tâm trạng Nhạc Dư lập tức tốt lên trông thấy. Cô cầm điện thoại vào phòng khách, lại kể lể về thái độ của Lục Thương hôm nay, than thở rằng lòng tự trọng nhà giáo của mình bị tổn thương nghiêm trọng.

Hoắc Tuân vẫn giữ vững lập trường “ghen tuông” ban ngày: “Hồi cấp ba anh cũng hay tỏ vẻ bất cần đời để thu hút sự chú ý của người khác lắm. Em tránh xa thằng nhóc đó ra.”

“Lại ghen bóng ghen gió rồi.” Nhạc Dư cách màn hình chọc chọc vào mặt anh. “Đó là học trò của em mà, anh nghĩ linh tinh gì vậy?”

Hoắc Tuân không cho là đúng. “Học trò thì sao? Tóm lại là em tránh xa nó ra một chút.”

Nhạc Dư hừ hừ hai tiếng, không đáp lại mà bắt trúng điểm mấu chốt trong lời Hoắc Tuân. “Anh mau khai thật đi, cấp ba anh làm gì mà ‘thu hút sự chú ý của người khác’?” Cô châm chọc: “Không ngờ Hoắc tổng nhà ta cũng có thời trẻ trâu như vậy. Hoắc tổng kể nghe xem cô gái xinh đẹp nào đã khiến anh phải làm thế?”

Hay lắm, đến cả “Hoắc tổng” cũng lôi ra dùng rồi. Nếu anh không giải thích rõ ràng thì cuộc gọi video này coi như chấm dứt.

Hoắc Tuân vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc đáp: “Mẹ anh.”

Nhạc Dư: “…”

Trốn Học

Thứ Bảy, Nhạc Dư ngủ một mạch đến trưa mới dậy. Thấy tin nhắn của Hoắc Tuân, cô vừa trả lời vừa tấm tắc: Đúng là nghề giáo viên, cái gì cũng ít, chỉ có ngày nghỉ là nhiều. Đợi mãi không thấy Hoắc Tuân trả lời lại, cô nằm nghịch điện thoại thêm một lúc rồi mới lề mề rời giường.

Hôm nay cô có hẹn đi uống trà với Phan Bối. Còn sớm nên cô chẳng vội vàng gì. Phan Bối là bạn cùng phòng thời đại học của Nhạc Dư. Hồi đi học, quan hệ hai người khá tốt, sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng lại hẹn nhau đi chơi.

Chưa sang tháng Mười, tiết trời vẫn còn dễ chịu. Khi Nhạc Dư thong thả đến điểm hẹn, Phan Bối đã ngồi đợi sẵn ở đó, còn gọi luôn cho cô một ly nước chanh dây. Phan Bối là một cô gái xinh đẹp, dáng người thon thả. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ ôm sát, khoe trọn xương quai xanh tinh tế và vòng một đầy đặn.

Nhạc Dư đặt túi xách xuống, mắt liếc qua liếc lại “vùng đồi núi” của cô bạn mấy lần. “Lại to lên à?”

Phan Bối nhướng mày, ưỡn ngực đầy tự hào. “Lên một cỡ đấy.” Rồi cô nàng hào hứng kể về một phương thuốc dân gian nào đó, bảo chỉ cần kiên trì nửa tháng là thấy hiệu quả.

Nhạc Dư tặc lưỡi. “Có tác dụng thật hả?”

Phan Bối liếc cô đầy khinh bỉ. “Cậu thì có đàn ông xoa nắn cho rồi, tớ đây phải tự lực cánh sinh chứ sao.”

Nhạc Dư hết lời để nói.

Nhắc đến đàn ông, Phan Bối lại càng hăng hái. Cô chống tay lên bàn, ghé sát lại gần Nhạc Dư. “Này, thế bao giờ cậu với Hoắc Tuân mới làm đám cưới?”

Nhạc Dư cười gượng hai tiếng, hỏi ngược lại: “Sao cậu không hỏi bao giờ bọn tớ chia tay?”

Bình luận

Để lại bình luận