Chương 9

“A Niên mặc váy công chúa thật đẹp.” Người đàn ông giống như một vị vua ngồi trên ngai vàng nạm đầy châu báu. Có lẽ để làm cho cảnh vật chân thực hơn, quần áo của hắn cũng được thay đổi thành một bộ lễ phục theo phong cách của một quý ông thời Trung cổ. Thẩm Cảnh Niên cau mày, chiếc váy quá rộng khiến cậu càng thêm vất vả. Mặc loại váy này giống như đeo hai mươi cân sắt trên người, nhưng đối phương lại thích cậu mặc nó——
Đó rõ ràng là khuôn mặt thanh tú của một thiếu niên, nhưng lại biến thành một công chúa với mái tóc dài màu rong biển.
Từng sợi từng sợi bị bàn tay to lớn của người đàn ông lướt qua.
“Ân…anh luôn, luôn làm những thứ thế này…”
Cánh mông bị thâm nhập thật sâu, hậu huyệt non mềm run rẩy mυ”ŧ chặt. Cậu chống đỡ không nổi, chỉ có thể để toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào l*иg ngực đối phương, sau đó không ngừng thở dốc để hấp thu oxy.
Chiếc váy bị vén lên, lộ ra đôi chân trắng nõn xinh đẹp của thiếu niên cùng nửa cái mông căng tròn mịn màng.
Hắn nắm lấy, khống chế chiếm lấy cơ thể Thẩm Cảnh Niên: “Anh thật sự hy vọng A Niên sẽ vĩnh viễn ở lại đây với anh…”
“Không cần tham gia những cốt truyện nhàm chán kia, cũng không cần tiếp xúc với những người chơi kia.”
“Và chỉ thuộc về một mình tôi…”
Thẩm Kinh Niên bị đẩy đến chỗ sâu nhất, nơi họ giao hợp thậm chí bắt đầu tiết ra nước trái cây.
Cậu được ôm trên ngai vàng khô ráo, hậu huyệt ướt sũng, côn ŧᏂịŧ nhỏ phía trước của câu thì bị chiếc qυầи ɭóŧ ren quấn chặt, cho dù có xuất tinh cũng chỉ có thể xuất tinh lên lớp vải mỏng. Đôi mắt của cậu đẫm lệ, hai gò má ửng hồng thanh tú giống như quả đào vừa mới chín. Thân thể bị thúc đẩy va chạm, kɧoáı ©ảʍ quá mức làm cho cậu nhanh chóng mất đi ý thức, qua thật lâu sau mới đứt quãng đáp lại:
“Không…không sao đâu…”
“Trong cốt truyện, em cũng… cùng anh…”
“Chúng ta đã……luôn ở bên nhau…”
Người đàn ông gạt nước mắt: “Ừ.”
Điều này xảy ra mỗi lần.
Tìиɧ ɖu͙© điên cuồng tột đỉnh, từ ngai vàng đến giường ngủ. Chiếc váy công chúa đính đầy châu báu hoàn toàn bị vén lên, chiếc qυầи ɭóŧ ren bị xé toạc vứt sang một bên. Mái tóc dài đen nhánh của thiếu niên xõa ra trên ga giường, thỉnh thoảng lại xõa xuống sống lưng. Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu đỏ bừng vì du͙© vọиɠ, bờ mông cũng đỏ bừng vì bị nhào và bị tét.
Quá nhiều……
Cao trào này đến cao trào khác, cuối cùng lại không khống chế được khóc nức nở trước mặt người đàn ông.
Toàn bộ côn ŧᏂịŧ non mềm bị nắm lấy và chơi đùa.
Làʍ t̠ìиɦ là chuyện tốn thời gian nhất, sau khi kết thúc Thẩm Kinh Niên chìm vào giấc ngủ say trên giường, vết bẩn trên người đều được người đàn ông lau sạch. Mệt mỏi khiến cho giấc ngủ đặc biệt dài, khi tỉnh dậy như đã trôi qua cả ngày, nhưng ở đây không có sự phân biệt ngày đêm…
Cậu nhúc nhích, cơ thể vẫn bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy.
“A Niên tình rồi sao?” Người đàn ông rướn người lên, hôn một cái thật lâu.
Hôn môi đã trở thành chuyện thường ngày, thiếu niên híp mắt, mặc dù còn chưa tỉnh táo, nhưng cũng ngoan ngoãn hôn một hồi. Trên người cậu bây giờ đã biến thành bộ đồ ngủ, cậu chống ga giường ngồi dậy, hai chân vẫn cảm thấy bủn rủn như trước. Giữa hai chân sạch sẽ, nhưng hậu huyệt lại khác, chỉ cần hơi động một chút là có thể cảm nhận được thứ gì đó từ sâu trong chậm rãi chảy xuống. Cậu cau mày, chịu đựng rồi từ từ đứng dậy, đi đến bên giường uống nước.
“Người mới kia đang tìm em.” Tiếng bước chân của người đàn ông này tựa hồ như không có, khi quay lại trên tay đã bưng một đĩa thức ăn tinh xảo, “A Niên có muốn gặp cô ấy không?”
“Lý Ái Manh sao?” Thẩm Kinh niên nhớ cái tên này.
“Anh ghen tỵ quá.”
“Đừng nháo” thiếu niên bất lực nói, “cô ấy là một người tốt.”
“Người tốt ở đây cũng không sống được lâu.”
Ánh nắng chiếu vào, lập tức khiến căn phòng ngủ tối tăm trở lên sáng sủa.
Thẩm Kinh Niên nghiêng đầu và nhìn vào vùng biển vô tận bên ngoài cửa sổ.
“Trước đây là vậy nhưng bây giờ em hy vọng…những người tốt sẽ sống sót.”
Cậu ăn tối cùng người đàn ông, sau bữa ăn là một chiếc bánh sô-cô-la béo ngậy, hương thơm êm dịu vương trên môi và răng cậu. Cậu rất thích sô cô la nên mỗi lần ăn đều rất ngoan, cúi đầu cắn một miếng, thìa cũng đều liếʍ sạch sẽ.
“Em muốn đến thư viện.” Cậu liếʍ khóe môi, nhẹ giọng nói: “Chúng ta tới đó gặp Lý Ái Manh.”
Thư viện có lưu giữ các ghi chú hướng dẫn do những người chơi trước để lại.
Đây gần như là điểm dừng đầu tiên của tất cả những người mới sống sót, và các ghi chú đã được sao chép và lưu giữ nhiều lần. Nhưng ngoại trừ khu vực này, các bộ sưu tập sách khác cất giữ điển tịch của các quốc gia đều bị bỏ quên, chưa kể đến khu vực văn học cổ vô dụng và nhàm chán nhất.
Nhưng Thẩm Kinh Niên lại im lặng ngồi ở đây đọc sách.
Lý Ái Manh lần đầu tiên đến đây, đầu óc bàng hoàng đi dạo quanh vài căn phòng.
Cô dường như không tìm được lối ra ngoài, trong lòng cũng nơm nớp lo sợ không biết hỏi ai. Nhưng chỉ với một cú xoay người, bóng dáng thiếu niên đã hiện ra trước mặt cô. Cô nhất thời kinh ngạc vui vẻ, gọi thật to tên của đối phương, sau đó vội vàng chạy tới: “Kinh Niên, anh, anh cư nhiên ở chỗ này!”
“Tôi vẫn luôn tìm anh, đợi tròng nhà hàng rất lâu nhưng đều không thấy… Nơi này lớn như vậy, sao lại có nhiều người như vậy, tôi còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh…”
Lý Ái Manh nói xong, thanh âm cũng trở nên khàn khàn, tựa hồ sắp khóc: “Hai tuần sau còn phải tiến vào cốt truyện, lại không có lựa chọn nào là không tham gia nhiệm vụ này sao?”
“Tôi cũng rất hy vọng là không” Thẩm Cảnh Niên mỉm cười, “Nhưng không có cách nào.”
“Vậy thì phải làm sao đây, hết vòng này đến vòng khác, cũng có ngày chết trong đó…” Cô sụt sịt, “Thật quá tuyệt vọng mà, tôi cũng không hiểu sao người ở đây lại điên cuồng như vậy.
“Đừng để bản thân sa ngã.” Thẩm Kinh Niên đứng dậy, nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu Lý Ái Manh, “Nhớ kỹ cô là ai, tên gì, từ đâu tới, đừng trở nên giống bọn họ.”
Lý Ái Manh đỏ mũi nhìn cậu: “Kinh Niên…”
Bên cạnh, nhân viên phụ trách dọn dẹp thư viện đi tới, trong tay còn bưng một cái khay: “Thưa ngài, trà của ngài.”
Thẩm Kinh Niên buông tay xuống.
Anh không định ở đây lâu, nhất là khi người đàn ông này đã bắt đầu nổi cơn ghen.
“Tôi phải đi đây.”
“Hả?” Lý Ái Manh sửng sốt, “Nhanh như vậy? Kinh Niên, anh. . . . . .”
“Có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.” Thiếu niên mỉm cười, cầm lấy quyển sách trên bàn, nhẹ nhàng phất phất tay, “Phía trước có lối ra, cứ việc đi thẳng.”
Cậu quay người lại, bóng dáng cậu dần khuất sau những giá sách xếp chồng lên nhau.
Hai tuần thực sự không phải là một khoảng thời gian dài.
Thẩm Kinh Niên không có hứng thú vui chơi mà dành phần lớn thời gian để đọc sách. Ngoài ra, đó là được người đàn ông ôm và mặc tất cả các loại quần áo khác nhau, hoặc được đưa đến nhiều nơi khác nhau để quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Thẩm Kinh Niên đã quen với việc luôn mặc đồ của đối phương đưa nên cậu đã không cảm thấy xấu hổ. Ngay cả đêm trước khi rời đi, cậu vẫn nằm trên giường, chịu đựng những động tác quá mức kịch liệt kia——
Người đàn ông ghé sát vào tai cậu trầm giọng thì thầm:
“A Niên, anh thấy rồi.”
“Cốt truyện lần này rất thú vị. . .”

Bình luận

Để lại bình luận