Chương 9

Rất nhiều thứ một khi đã để lộ chút manh mối, tất cả những gì xảy ra tiếp theo đều sẽ biến chất.
Tô Oánh cũng nhận ra suy nghĩ không thể để ai biết của mình với Thương tiên sinh, cô sợ bị phát hiện.
Đến lúc đó, chỉ sợ cô và Thương tiên sinh sẽ như người xa lạ. Đó không phải điều cô muốn thấy, vì thế cô nỗ lực khống chế chính mình, tự nói với bản thân phải giữ bổn phận.
Nhưng tình cảm là thứ không thể khống chế.
Hôm sau cô có tiết học, Thương tiên sinh khó có hôm thông cảm, không cùng cô lăn lộn trên giường quá nhiều.
Vừa đến phòng học, một người dò đầu ra, là bạn cùng bàn với cô, ngày thường ít nói chuyện, chỉ biết là cô gái rất hoạt bát.
“Tô Oánh, tối nay tổ chức sinh nhật, cậu đi không?”
Đối phương bỗng nhiên hỏi một câu như vậy khiến Tô Oánh giật mình.
Sinh nhật?
Cô đúng là chưa từng tham gia, lần nào cũng từ chối.
“Tớ…”
Không cho cô cơ hội từ chối, đối phương trực tiếp cắt ngang.
“Đi đi, lần này lớp trưởng mời cả lớp, cho cái mặt mũi đi. Ngày thường không phải cậu ấy rất quan tâm cậu sao? Lớp trưởng, Tô Oánh nói sẽ đi.”
Cứ thế thay cô đồng ý.
Như thế cũng được sao?
Cô còn chưa nói chuyện, sự việc đã được quyết định như vậy. Ngước mắt nhìn lớp trưởng, lớp trưởng cũng đang nhìn mình. Nghĩ đến ngày thường đối phương rất hay giúp đỡ mình, lời từ chối đến bên miệng đột nhiên không nói được.
Vậy phải báo với Thương tiên sinh một tiếng.
Sau khi tan học, Tô Oánh tìm một nơi yên tĩnh gọi điện thoại cho Thương tiên sinh.
Điện thoại rất nhanh được thông, là trợ lý bắt máy. Vừa nghe giọng Tô Oánh, trợ lý trực tiếp chuyển cho Thương tiên sinh.
“Sao thế bảo bối, nhớ tôi à?”
Giọng nói trầm thấp từ điện thoại truyền vào tai khiến Tô Oánh tê tê dại dại.
“Là thế này, tiên sinh, hôm nay sinh nhật bạn học trong lớp, mời em tham gia.”
Một câu đơn giản nói rõ tình hình, Tô Oánh chờ Thương tiên sinh trả lời.
“Vậy sao? Muốn về khuya hả? Có cần bảo tài xe đến lúc đó đi đón em không?”
Thương tiên sinh không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi một câu có cần người đón hay không.
Tô Oánh nghĩ nghĩ, đến lúc đó nhiều người, cô không muốn quá bị chú ý, khi ấy cứ tìm cớ về trước là được, dù sao cô cũng không quá thích náo nhiệt.
“Không muộn, tự em có thể bắt xe về.”
“Vậy được, để tôi bảo dì giúp việc làm cho em chút điểm tâm, mấy cuộc tụ họp khẳng định không thể ăn no, chỗ tôi còn chút việc, em cứ đi chơi với bạn học đi.”
Anh dường như rất bận, trong điện thoại có thể nghe tiếng trợ lý ở cạnh báo cáo.
“Vâng, tiên sinh làm việc đi.”
Cúp máy, Tô Oánh trực tiếp quay lại phòng học.
Nhưng ở đầu bên kia, sau khi Tô Oánh cúp máy, Thương tiên sinh ngẩng đầu nói với trợ lý: “Đi điều tra xem hôm nay Oánh Oánh ở lớp đi ăn sinh nhật của ai, chú ý một chút.”
Nói đến cùng, anh vẫn không yên tâm.
Cục cưng của anh thật sự quá thu hút, cũng không biết lần này là nhân vật nào mở lời mời.
Nhưng những việc này Tô Oánh hoàn toàn không biết, hết tiết học, cô liền bị bạn cùng bàn kéo ra ngoài.
Trực tiếp lái xe tới địa điểm tổ chức, không tới thì không biết, thì ra nhà lớp trưởng không tệ, lần này mời khách cũng phí chút tâm tư.
Nơi này Thương tiên sinh đã từng dẫn cô tới.
Giá cao, rất cách điệu.
Vào phòng, bên trong đã đầy người. Tất cả Tô Oánh không hề quen biết, ngược lại những người này đều nhìn cô, thỉnh thoảng chuyển sang nhìn lớp trưởng, khiến cô cảm thấy rất không tự nhiên.
Cũng may lớp trưởng kịp thời xoa dịu bầu không khí xấu hổ này, nhưng chỗ ngồi có hơi đặc biệt, cô ngồi ngay cạnh lớp trưởng.
“Đúng là trai tài gái sắc.”
Không biết ai nói câu này, mọi người đều hiểu trong lòng mà nở nụ cười.
“Ngày thường lớp trưởng đối tốt với Tô Oánh như vậy, ai cũng nhìn ra, không biết Tô Oánh có cảm giác gì với lớp trưởng của chúng ta không?”
Một cô gái đột nhiên hỏi, lúc này ánh mắt mọi người đều dồn về phía Tô Oánh.
Tô Oánh sửng sốt, đối phương đã nói rõ như vậy, cô không ngốc.
Ngày thường lớp trưởng đối với cô rất tốt, nhưng cô chưa từng nghĩ tới phương diện khác, hiện tại bị nhắc nhở, cô đương nhiên hiểu đó là ý gì.
Lớp trưởng thích cô, nhưng cô không thích lớp trưởng.
Cô thậm chí không nhớ kỹ đối phương trông như thế nào, chỉ biết tên mà thôi.
Sớm biết sẽ rơi vào cảnh xấu hổ như vậy, còn không bằng không tới.
“Mấy cậu nói gì thế, không thể ăn một bữa vui vẻ sao?”
Lần này là lớp trưởng lên tiếng, nhân vật chính hôm nay đã mở lời mọi người đương nhiên ngoan ngoãn im lặng. Một bữa ăn vừa xấu hổ vừa khó chịu, ăn xong còn hoạt động khác, Tô Oánh vốn dĩ muốn trốn, nhưng lớp trưởng lại giữ cô lại.
“Bọn họ nói đùa thôi, cho tớ mặt mũi đi.”
Lớp trưởng đã nói vậy, Tô Oánh cũng không thể khiến mọi người nghĩ mình chảnh chọe, đành phải ở lại.
Lúc ca hát, Tô Oánh trốn vào WC, thật sự nhịn không được, muốn gọi cho Thương tiên sinh.
Điện thoại rất nhanh gọi được. “Tiên sinh.”
Cô thích gọi nhanh như vậy, giống như vợ chồng sẽ gọi tiên sinh, phu nhân, vừa thân mật vừa ngọt ngào.
“Sao thế, cục cưng nhớ tôi rồi?”
“Nhớ tiên sinh, ở đây thật sự nhàm chán, còn không bằng cùng tiên sinh đọc văn kiện.”
Giọng điệu làm nũng, nhưng Tô Oánh nói thật, còn không bằng cùng Thương tiên sinh đọc văn kiện.
Nghe cô nói vậy, Thương tiên sinh khẽ cười.
“Đọc văn kiện thú vị sao? Lần sau để xem lúc tôi gọi em em có chịu ở bên không?”
Không hề có ý uy hiếp, lời Thương tiên sinh nói tràn ngập sự sủng nịnh.
Tô Oánh càng muốn về nhà, muốn nằm trên giường nghe Thương tiên sinh an ủi.
Đó thật sự là một loại hưởng thụ, chỉ nghĩ thôi cô cũng cảm thấy mình ướt.
“Tiên sinh, em rất nhớ anh.”
Cầm lòng không được, cô nói ra tiếng lòng.
Thương tiên sinh cầm chặt điện thoại, ngay cả hơi thở cũng rối loạn. Tiểu yêu tinh, lúc nói những lời này đúng là muốn lấy mạng.
Nếu không phải hiện tại anh có việc, đã hận không thể lập tức lái xe đi đón cô về, ném lên giường, lột sạch quần áo rồi yêu thương một
phen.
“Mới bao lâu đã nhớ tôi như vậy, có phải bên dưới ướt rồi không?”
Lời khiêu khích thổi qua tai, cả người Tô Oánh run lên. Chỉ một câu đơn giản, cô thật sự cảm thấy bên dưới đã hơi ướt.
Ngay cả cái miệng nhỏ bên dưới cũng bắt đầu đóng mở.
Nơi này vẫn còn ở bên ngoài, là nơi công cộng.
“Bên dưới đã ướt, chỉ chờ tiên sinh tới làm.”
Dục vọng trong người Tô Oánh đã hoàn toàn được đánh thức, nhiệt độ tăng cao, ngay cả ánh mắt cũng đã mơ màng.
Tiểu huyệt bên dưới đã bắt đầu chảy nước.
“Tôi muốn nghe xem, em muốn tiên sinh làm em thế nào.”

Bình luận

Để lại bình luận