Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lạc Hàn Đông ngồi ở ghế sau, đầu óc đang tính toán. Làm thế nào để đưa cô gái này đi khi chúng dừng ở một nơi hoang vắng.

Anh lơ đãng uống hết cốc cà phê mà Tứ Nhãn đưa.

Không lâu sau, anh cảm thấy cơ thể nóng bừng lên. Khí trời tháng năm chưa hề oi bức, nhưng mồ hôi anh bắt đầu túa ra. Anh nhận ra có điều không ổn.

“Chúng mày… đã thêm gì vào cà phê?” Giọng anh khàn đi, hai mắt bắt đầu xuất hiện những tia máu đỏ ngầu.

Oai Chủy Lục hoảng hốt, vội vàng dừng xe: “Anh Đông, anh nghe em nói, thuốc này không có tác dụng phụ, chỉ giúp anh hưng phấn lên thôi. Bọn em thấy anh vất vả…”

“Hưng phấn cái mẹ mày!” Lạc Hàn Đông gầm lên, lời lẽ thô tục cứ thế tuôn ra.

“Anh Đông, đừng tức giận!” Oai Chủy Lục vừa tìm chỗ đậu xe, vừa nháy mắt với Tứ Nhãn. Tứ Nhãn chỉ về phía một khách sạn gần đó.

“Dừng lại! Đưa nước cho tao!” Lạc Hàn Đông hét lên.

“Bọn em đặt phòng cho anh rồi, trong đó có nước, còn có…” Oai Chủy Lục liếc mắt về phía Thịnh Hạ đang hôn mê ở ghế sau.

Máu nóng trong người Lạc Hàn Đông sôi lên. Cô gái đang nằm ngay bên cạnh, hơi thở đều đều phả vào anh. Tấm chăn trượt xuống, để lộ cặp đùi thon dài, trắng nõn.

Bụng dưới của anh lập tức căng cứng. Cơn thú tính gào thét đòi thoát ra.

Oai Chủy Lục dùng chứng minh thư giả lấy phòng. Bọn chúng dìu Lạc Hàn Đông và bế Thịnh Hạ vào trong.

Cổ họng Lạc Hàn Đông khô khốc như sa mạc. Anh muốn uống nước, nhưng thứ anh khao khát hơn là cơ thể mềm mại kia. Anh nhìn Thịnh Hạ, vừa hy vọng cô tỉnh dậy, lại vừa hy vọng cô cứ ngủ say.

Khi thuốc ngủ hết tác dụng, Thịnh Hạ mơ màng mở mắt. Cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh hãi. Lạc Hàn Đông đang nằm trên sàn, thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu như máu, gân xanh nổi đầy trên cổ và trán.

“Anh bị sao vậy?” Giờ phút này, cô không còn sợ anh nữa, chỉ thấy anh ta đang vô cùng đau đớn.

“Cút…” Giọng Lạc Hàn Đông khàn đặc như lửa đốt. Toàn bộ ý chí của anh đang gồng lên để chống chọi.

“Anh sao vậy? Sao chúng ta lại ở khách sạn?”

“Mở cửa! Cút ngay!” Anh gầm lên, cố gắng dùng ý chí cuối cùng. Anh lảo đảo vào phòng tắm, xả nước lạnh, nắm lấy côn thịt nóng bỏng, cứng rắn của mình, bắt đầu tự vuốt ve.

Thịnh Hạ thấy cảnh đó, sững sờ. Cô vội chạy ra mở cửa.

Nhưng Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn đang đứng canh ngay bên ngoài. Thấy cô đi ra, bọn chúng trố mắt, rồi xông vào: “Anh Đông! Con nhóc này định bỏ chạy! Bọn em bắt lại rồi!”

Oai Chủy Lục lôi cô ném về phía phòng tắm: “Vào tắm rửa sạch sẽ cho Anh Đông đi!”

Lửa giận và dục vọng bùng lên trong mắt Lạc Hàn Đông. Anh ta gằn giọng: “Cút.”

Hai gã kia vội vàng chuồn.

Cánh cửa vừa đóng lại, Lạc Hàn Đông nhìn Thịnh Hạ. Anh ta thở hổn hển, giọng nói vỡ vụn: “Trong lúc tao vẫn còn tỉnh táo… giúp tao… bắn nó ra.”

“Cái… cái gì ra?” Thịnh Hạ hoảng sợ nhìn vật cứng rắn, hiên ngang giữa hai chân anh.

Bình luận

Để lại bình luận