Chương 9

: Trong mơ hiện thực đều bị cưỡng hiếp, trong bồn tắm mở hai chân ra để Tiêu Trạch tẩy rửa phần thân dưới bừa bộn (phần 5)

Năm tuổi, em trai ra đời.

Quan hệ giữa chị và mẹ con bọn họ thoáng hòa hoãn một chút, nhưng trong mắt mẹ chỉ có em trai, chị cũng thích em trai, chị chưa bao giờ bắt nạt em trai.

Mặc dù mẹ rất ít chú ý đến anh nhưng Lạc Minh vẫn yêu mẹ, luôn luôn hiếu thắng, rất không chịu thua kém, rất hiểu chuyện, mẹ cũng cảm thấy anh nhất định có thể làm một Alpha mạnh mẽ.

Đáng tiếc, kết quả phân hóa máu chảy đầm đìa bày ở trước mắt, anh chỉ có thể khẽ cắn môi giả làm một Alpha, chịu hết hai phần khổ của một Alpha và một Omega.

Chị gái đang nói chuyện với mẹ về em trai.

Tim Lạc Minh bị nghẹn dữ dội, nhét từng miếng từng miếng vào trong miệng, vẫn không quên miễn cưỡng cười vui đút cháu trai nhỏ ăn.

Mẹ đột nhiên dẫn đề tài câu chuyện lên người Lạc Minh: “A Minh, tối hôm qua bảo con đi xem em trai con có ở trong phòng hay không, con thật đúng là chỉ đi nhìn thôi à? Lúc con đi là lúc thằng bé mới vừa gửi tin nhắn, đoán chừng còn chưa đi xa với Lục Dập Phong, tại sao không đi tìm?”

Lạc Minh ngay cả giả cười cũng không làm được.

”Phồn Phồn đã trưởng thành rồi, trong lòng tự mình biết rõ.” Hơn nửa đêm chạy trốn cùng vị hôn phu, nhiều lắm là lên giường với người ta, cũng không phải chưa từng lên giường.

Vị hôn phu đáng giết ngàn đao của em trai còn gửi video của em trai hắn ta tới cho anh xem.

Ân Duyệt bất mãn nói: “Thằng bé làm gì có đầu óc, bây giờ còn có thể bị bọn buôn người lừa gạt. Con làm anh trai của nó, nên quan tâm chăm sóc cho nó nhiều hơn một chút.”

”Lúc con mười tám tuổi đã tiến quân vào khu quân luyện.” Lạc Minh dần dần phản nghịch.

Nhiều năm như vậy, số lần anh và mẹ tranh luận chỉ đếm được trên một bàn tay.

Ân Duyệt nói: “Vậy thì có thể giống nhau sao? Thằng bé là Omega, con là Alpha…”

Lời còn chưa nói xong, Lạc Minh đã nhịn không được rời đi, động tác đẩy ghế rất lớn, làm Tần Tiêu Tiêu yên lặng ăn cơm đối diện hoảng sợ.

“Lạc Minh, cậu nổi điên cái gì?!” Thấy bạn đời bị kinh sợ, Lạc Yên tự nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ: “Có phải mấy năm không đánh cậu, ngứa da rồi? Khó khăn lắm tôi mới mang Tiêu Tiêu về một chuyến, cậu cứ tiếp đãi khách như vậy?”

Lạc Minh trở về phòng ngủ, khóa trái cửa.

Chống đỡ gần một giờ, anh rốt cuộc không chịu nổi nữa, trước mắt tối sầm, chưa kịp đi tới giường đã loảng xoảng ngã xuống.

Anh thử cố gắng chống đỡ đi về phía trước một chút thêm lần nữa, nhưng vài giây sau, đầu óc như trời đất quay cuồng, hoàn toàn rơi vào mê man.

________________

Bình luận

Để lại bình luận