Chương 9

Sau khi bị giật mình, Tần Huyên tức giận mà mở miệng: “Em nhìn có đủ chưa?”

Tần Niệm trong nháy mắt liền hoàn hồn, giây tiếp theo vì hoảng sợ mà thét lên chói tai: “A!!!”

Tần Huyên: “……”

Người bị nhìn thấy tất cả là hắn, cô làm gì mà la lên như bản thân mới là nạn nhân vậy?

Bất đắc dĩ mà thở dài, Tần Huyên trầm giọng nói: “Được rồi, mau đưa quần lót cho anh”

Do hoảng loạn nên Tần Niệm liền giơ tay ném quần lót vào bên trong, sau đó xoay người bỏ chạy.

“Này!” Tần Huyên tức muốn hộc máu mà la lên một tiếng, vội giơ tay ra muốn bắt lấy, lại căn bản bắt không tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đem quần lót sạch sẽ ném rơi xuống sàn nhà đang ướt dầm dề.

Tần Huyên: “……”

Cô nhóc này bị điên rồi sao? Có ai lại đưa quần lót như vậy!

Tần Niệm ném quần lót xong, liền xoay người chạy về phòng của mình, còn thuận tay đem cửa khóa trái, cô là một cô gái đơn thuần, lúc này lại vừa trải qua nhiều trận kinh hách, làm cô đứng ngồi không yên.

Đầu tiên là nhìn thấy Tần Huyên vẽ tranh cô gái khỏa thân, sau đó lại nhìn thấy Tần Huyên trần truồng, quả thực khiến cô bây giờ không biết làm sao mới tốt.

Khả năng sau khi nhìn thấy một màn thật sự chấn động kia, thì cho dù cô có nhắm mắt lại, trong đầu cũng vẫn hiện ra bộ dáng nửa người dưới của Tần Huyên rõ ràng như cũ.

Một cây gậy thịt vừa lớn vừa thô, phía dưới còn rất nhiều lông, lại có màu đen sẫm

“A a a a……”

Đầu óc vì cái gì mà cứ chiếu đi chiếu lại cảnh tượng kia vậy trời.!

Tần Niệm cứ như vậy mà đứng phát ngốc sau cánh cửa cả nửa ngày không động đậy, tâm tình giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lên xuống phập phồng.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người gõ cửa ở phía sau :

“Cốc…cốc…cốc.”

Ba tiếng này phảng phất như đang gõ vào trong trái tim của Tần Niệm, làm cô sợ tới mức giật mình một cái.

“Tần Niệm.”

Âm thanh của Tần Huyên từ ngoài cửa truyền đến, có chút nặng nề, chỉ cần nghe giọng nói thôi Tần Niệm đã biết hắn đang tức giận chắc luôn.

Cô hơi nín thở, không có hé răng.

Một lát sau, liền nghe Tần Huyên nói: “Tần Niệm, nếu còn không mở cửa thì anh sẽ đạp cửa để vào đó.”

Tần Niệm hơi nhấp môi, thở sâu, mới do do dự dự mà mở cửa ra.

Ngoài cửa, bóng dáng cao lớn của Tần Huyên đang đứng ở đó, trên người mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, tóc ngắn còn chưa kịp khô, từ trên cao cúi xuống nhìn cô.

Thấy Tần Niệm rốt cuộc cũng đã đi ra, thì bất đắc dĩ nói: “Người nên thẹn thùng là anh mới đúng không phải sao? Em trốn làm cái gì??”

Tần Niệm: “……”

“Mẹ đã nấu nhiều món em thích ăn, em còn không tính ăn sao?”

“Em…… Muốn ăn.”

Thấy gương mặt của Tần Niệm đã đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu, Tần Huyên bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ra phía sau xách cổ áo của cô lên, mạnh mẽ đem cô đưa tới trước bàn ăn.

Bình luận

Để lại bình luận