Chương 9

Thượng Hải, 6 năm sau…..
“Trịnh Bạch Ngọc hợp đồng này có chết cậu cũng phải theo” Tiếng gào thét trong văn phòng phó tổng Phương vang lên từng đợt vừa khóc lóc vừa van xin cũng không khiến nhân viên bên ngoài quan tâm cho lắm.
Vì sao?
Bọn họ quen rồi.
“Không được, trên tay tớ còn nắm giữ 3 dự án làm sao có thể phân người ra làm tiếp”
Trịnh Bạch Ngọc lười nhác ngồi trên ghế sofa xoa thái dương đang đau nhức từng cơn. Liên tục tăng ca trong nhiều ngày khiến cơ thể có chút chịu không nổi.
…..
Năm đầu tiên Trịnh Bạch Ngọc đến Thượng Hải đăng kí vào lớn học Phúc Đán thì quen biết Phương Cẩm học cùng chuyên ngành.
Lại thêm thời gian học quân sự hợp ý nên ngày càng thân thiết.
Năm thứ 3 cô cùng Phương Cẩm nhanh nhạy nắm bắt thời kì mở cửa kinh tế liền cùng nhau mở công ty đầu tư Bách Vạn. Cộng thêm kinh nghiệm tích lũy của đời trước liền một bước tiến hành.
Trịnh Bạch Ngọc nắm giữ 60% cổ phần, còn Phương Cẩm giữ 30%, 10% còn lại do anh trai cô ấy góp vào như giúp đỡ em gái mình khởi nghiệp.
Vốn tích lũy kinh nghiệm từ đời trước khiến cô thuận nước đẩy thuyền, công ty nhỏ ban đầu chỉ sau 3 năm đã chen một chân vào top 10 doanh nghiệp trẻ của Thượng Hải.
Trịnh Bạch Ngọc năm 26 tuổi ngày một ưu tú đến mức sáng chói.
Những ngày còn trên ghế nhà trường cô chỉ quan tâm đến việc học, cũng xây dựng những mối quan hệ bạn bè đơn thuần, tránh ra tình yêu với bất cứ ai.
Trịnh Bạch Ngọc tươi sáng hơn, quyến rũ hơn cũng ngày càng năng động hơn. Không ít nam sinh chủ động theo đuổi cũng bị cô thẳng thắn từ chối. Tính cách của cô khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Năm đầu tiên Trịnh Bạch Ngọc cũng lo sợ Hàn Cẩn Du sẽ tìm tới. Ban đầu cô nói với anh đăng kí học ở Nam Kinh, cuối cùng lại thay đổi đến Phúc Đán.
Những đêm mộng mị không yên giấc cô nghe tiếng anh trách móc, tức giận chuyện cô bỏ chạy.
Nhưng một năm qua đi anh không đến, bọn họ giống như hai đường thẳng chẳng bao giờ gặp lại.
Cô bị anh chiều đến kén ăn nên mấy năm nay ngoài chuyện thường xuyên mất ngủ, còn không thể ăn uống ngon miệng.
Trịnh Bạch Ngọc không trở về Bắc Kinh mà Hàn Cẩn Du cũng không tìm đến Thượng Hải.
.
“Cậu đưa hai dự án trong tay cậu cho mình, còn dự án này cậu theo đi. Bên kia khó nuốt lắm, mình không đảm nhận nổi”
Phương Cẩm nghiến răng oán thán. Cô nằm dài trên ghế sofa một cách bất lực.
Phương Cẩm đúng là một bạch phú mỹ tiêu chuẩn. Giàu, trắng, đẹp cả đời không lo nghĩ.
Nhưng tưởng sẽ mãi như thế nhưng từ lúc thấy cuộc sống của cô bạn cùng khoa ngày một đi lên thì không còn suy nghĩ hạn hẹp nữa. Từ đó tách biệt với gia đình, một lòng phấn đầu sự nghiệp để gia đình nhìn bằng con mắt khác.
Ba mẹ cô xót con gái nhưng cũng vui vẻ vì cô thay đổi, cuộc sống ngày một phong phú. Ít nhất rằng mỗi ngày cô bận như chó đến mức không có thời gian đi chơi.
Anh trai còn khen cô có mắt nhìn bạn.
Đừng tưởng rằng cô không biết anh vốn dĩ chỉ khen Trịnh Bạch Ngọc mà không phải là cô.
“Tập đoàn Trường Thịnh tuy lớn nhưng không nhất thiết phải bước chân vào. Chưa kể đa số công ty hợp tác với họ đều bị nuốt không nhả xương. Cậu chắc chắn muốn?”
“Đúng, tớ đã phân tích rất kĩ. Chúng ta tuy là công ty mới nhưng hợp tác với họ vô cùng có lợi. Chưa kể lần này có thể trở mình lớn mạnh hơn. Tớ tin vào mắt nhìn của mình, anh hai cũng cảm thấy tớ nói đúng” Phương Cẩm lúc này không còn dáng vẻ chán chường nữa mà ngay lặp tức ngồi dậy nhìn thẳng vào người đối diện, nghiêm túc nói.
“…… để tớ suy nghĩ”
Phương Cẩm mừng quýnh, cô biết có hy vọng trong chuyện này.
Điện thoại của Phương Sở vừa đúng lúc gọi tớ cho Trịnh Bạch Ngọc, Phương Cẩm liền bày ra bộ mặt hóng chuyện.
“Anh”
“Phương Cẩm vừa nói với em
Chuyện này em sẽ bàn lại
Vẫn ổn.
Cuối tuần em sẽ đến gặp bác sĩ.
Được, tạm biệt”
Trịnh Bạch Ngọc cúp máy, cơn đau đầu vẫn không có dấu hiệu giảm bớt. Thật sự rất bực bội.
“Anh tớ hẹn bác sĩ giúp cậu rồi à?”
“Ừm, cuối tuần này”
“Vẫn không ngủ được sao?”
“Ừm”
“Vậy cậu mau trở về đi. Nghỉ ngơi sớm một chút”
“Được”
..
Cuối tuần Trịnh Bạch Ngọc vẫn lỡ hẹn với bác sĩ điều trị. Cô đi công tác đột xuất, hại Phương Cẩm bị Phương Sở mắng một trận máu chó phun đầy đầu.
Phương Cẩm oán giận anh trai không dám mắng Trịnh Bạch Ngọc nên tìm cô trút giận.
Thật khiến cô muốn phun một ngụm máu vì tức.
Đừng cho là cô ngu ngốc không nhận ra ý định của Phương Sở từ mấy năm trước. Năm 2 anh đến trường đón cô có gặp qua Trịnh Bạch Ngọc, từ xem người ta là em gái lại chuyển biến thành đối tượng, hại cô suýt chút hoảng sợ mà nghẹn chết.
Cô cũng đã hỏi ý Trịnh Bạch Ngọc nhưng người ta hoàn toàn chướng mắt anh trai cô, toàn tâm toàn ý học tập và làm việc. Không cho bất cứ ai cơ hội nào.
Mấy năm nay cũng xem như mối quan hệ anh em đơn thuần, không một bước tiến triển. Phương Cẩm cũng ngừng thúc đẩy hai người.
Uổng công anh cô cả đời sáng suốt cuối cùng cũng thất bại dưới đóa hoa kiêu ngạo là bạn thân cô. Vừa hả hê lại vừa đồng cảm. Nhưng thân là bạn tốt nhất của Trịnh Bạch Ngọc cô lại ủng hộ quyết định của bạn thân mình mà ngó lơ anh trai. Ha ha sảng khoái, thật sảng khoái.
..
Trịnh Bạch Ngọc đều đặn 5 ngày liên tục có mặt ở công ty Trường Thịnh để đàm phán.
Không khí hai bên căng thẳng đến mức đấu đá với nhau trên từng con chữ.
Chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ khiến mình trở thành con mồi bị người ta cấu xé.
Quả nhiên giống như lời Phương Cẩm nói, cô ấy mà đi thì không thể đấu lại đám người này.
Mà phía cao tầng cuối cùng cũng chịu xuất hiện với buổi đàm phán cuối cùng.
9 giờ sáng Trịnh Bạch Ngọc diện một thân vest trắng xuất hiện trong phòng họp nói chuyện với nhóm người ngày hôm qua còn đấu với nhau không nể tình, giờ thì nhàn nhã tâm chuyện như chưa có gì mà chờ lãnh đạo của Trường Thịnh xuất hiện.
9 giờ 5 phút người này cũng xuất hiện.
Trịnh Bạch Ngọc có chút quen thuộc người này, Trịnh Tú cái người mà năm xưa luôn thích đá đểu cô, giờ đây anh ta trầm ổn hơn trước rất nhiều.
Có thể anh ta không nhận ra cô, cũng có thể không cần nhận ra.
Cuộc họp kéo dài suốt 3 tiếng không có dấu hiệu ngừng nghỉ cuối cùng cũng đạt được mục đích chung. Hai bên bắt tay nhau kí kết vào hợp đồng hợp tác.
Khi nét bút cuối cùng được kí lên cũng là lúc nhân viên hai bên thở phào một hơi.
Đây quả đúng là một cuộc họp tác gây tổn hao tinh lực nhất bọn họ từng gặp. Bọn họ sắp bị đối phương giẫm đạp mà chết rồi.
Hai bên khách sáo hẹn nhau đi ăn trưa, Trịnh Bạch Ngọc không thể từ chối nên cũng có mặt. Vì còn giờ làm việc nên chỉ đơn giản ăn uống và nói chuyện.
Trịnh Tú không nhắc gì đến chuyện ngày trước mà Trịnh Bạch Ngọc cũng không muốn nghĩ đến.
Tàn tiệc nhân viên hai bên rời khỏi, chỉ còn lại Trịnh Tú và Trịnh Bạch Ngọc ngồi đối diện nhau ở trong phòng.
“Đã lâu không gặp cô Trịnh” Trịnh Tú mở đầu bằng giọng điệu hờ hững, không giống với thái độ người quen đã lâu gặp lại.
“Tôi cứ tưởng Trịnh tổng không nhớ”
“Suýt chút nữa quên mất cô. Những năm này cuộc sống của cô cũng không tệ nhỉ?”
“Nhờ cả vào Trịnh tổng”
Trịnh Tú nhìn người trước mặt, thái độ hờ hững, phóng khoáng đối đáp của cô làm anh bất ngờ.
Nhớ năm đó dù anh có bao nhiêu lần khiêu khích hay tỏ ra xem thường thì cô cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh người kia, không phản ứng hay tức giận.
Lại có thể giành lấy sự quan tâm của tên mặt than kia, chỉ cần tên đó ở đâu, cô ta sẽ ở bên cạnh.
Cứ tưởng cô ta giống như người khác muốn thượng vị leo lên, lại không nghĩ tới nửa năm sau đó trong một cơn say mới có thể cạy miệng Hàn Cẩn Du tiết lộ lý do cô ta rời khỏi.
Là dứt khoát vô tình rời đi chứ không phải bị ép buộc hay vứt bỏ. Càng không nghĩ đến trong cuộc tình này khiến bạn anh chật vật đến mức như vậy.
Sau đó không còn ai nhắc tên cô ta trước mặt người kia nữa, cũng không dám điều tra cô chạy trốn đến đâu.
Giờ đây cô ta thay đổi một cách thành thục hơn, ngay cả tóc cũng nhuộm light màu vàng sáng khiến cho con người trở nên quyến rũ hơn ngày xưa rất nhiều.
Nếu nói khi xưa cô ta biểu hiện mình là một cô gái ngoan ngoãn, thì giờ đây đã thành người phụ nữ quyến rũ, tài giỏi không thua kém bất kì người đàn ông nào. Nhìn vào miệng lưỡi dồn ép người khác không kịp đáp trả khi nãy là hiểu.
Quả nhiên trở mình thành công.
Ngay lúc Trịnh Bạch Ngọc chuẩn bị rời đi đã nghe Trịnh Tú hỏi
“Bây giờ cô đừng nên làm phiền cậu ấy”
Mà cậu ấy trong miệng Trịnh Tú cô hiểu là ai.
“Sẽ không. Ngay từ lúc tôi rời đi là sẽ không quay lại, huống hồ năm ấy chúng tôi tồn tại trên một bản hợp đồng. Tôi biết mình ở vị trí nào. Làm phiền Trịnh tổng bận tâm”
Nhìn người phụ nữ rời khỏi Trịnh Tú suy nghĩ miên man. Không biết rằng điều anh ta nói đúng hay là sai. Chỉ là không muốn người kia tiếp tục đẩy bản thân vào vũng bùn lầy. Còn nửa năm người kia sẽ rời khỏi giới chính trị, chỉ mong có thể kết thúc một cách an toàn.
****************

Bình luận

Để lại bình luận