Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp. Trì Dao về nhà khoác thêm áo. Cô và Giang Diễm đang trên đường đến siêu thị thì Diêu Mẫn Mẫn gọi tới. Nói chuyện một hồi, cô cúp máy, siêu thị đã ở ngay trước mắt.

“Một người bạn của tôi gọi hỏi chút chuyện công việc thôi.” Cô giải thích với Giang Diễm.

Giang Diễm dường như không để ý việc bị bỏ rơi dọc đường. Hắn lấy chiếc xe đẩy, thuận miệng hỏi: “Cô làm ở bệnh viện à?”

“Đúng vậy, khoa tâm thần.” Trì Dao cười trêu chọc: “Nếu cậu gặp rắc rối về phương diện này, có thể gọi cho tôi.”

“Được.”

“…”

Trì Dao á khẩu. Cô chỉ đùa một chút, vào khoa tâm thần phần lớn đều là bệnh nặng. Hắn trả lời nghiêm túc như vậy làm cô không biết nói tiếp thế nào.

Trong những lần gặp gỡ ít ỏi, tình huống ngượng ngùng thế này đã xảy ra vài lần.

Mỗi tuần, Trì Dao đều sẽ tới siêu thị một chuyến. Cô rất hưởng thụ khoảnh khắc tùy ý chọn lựa đồ đạc, mua xong trở về nhà, tự tay làm một bữa cơm. Đối với cô, đây là cách giải tỏa áp lực hiệu quả.

Nhưng Giang Diễm rõ ràng là kiểu người hiếm khi tới siêu thị.

“Nhãn hiệu này ăn không ngon.” Cô lấy lại miếng thịt trong tay hắn, chọn loại bên cạnh.

“Tôi không biết chọn mấy thứ này lắm.”

“Cậu chưa bao giờ xuống bếp đúng không?”

Giang Diễm thành thật gật đầu.

“Cậu ở đây cũng hai ba tháng rồi nhỉ?” Trì Dao có chút kinh ngạc: “Không phải cậu ăn cơm hộp suốt đấy chứ?”

“Trường học có nhà ăn.”

“Vậy sao cậu không ở ký túc xá?”

“Ồn ào, ngủ không ngon.” Giang Diễm cúi đầu nhìn cô đang nghiêm túc chọn nước cốt lẩu, hắn nhẹ nhàng nói: “Trì Dao, cô muốn ăn trái cây không?”

Trì Dao ngẩng đầu: “Tôi không mua trái cây ở siêu thị.”

“Vậy mua ở đâu?”

“Chợ sáng.” Trì Dao bỗng cảm thấy Giang Diễm thật đáng thương, đến sinh hoạt cũng không thể tự lo. Cô buột miệng: “Hay lần sau tôi đi mua đồ sẽ gọi cậu?”

“Được.”

Đồng tử đen nhánh của Giang Diễm bỗng toả sáng. Khi nói, mắt cậu còn hơi mở to, ngập tràn vui sướng.

Trì Dao thấy bóng dáng mình trong mắt cậu, cô thất thần giây lát, sau đó nhanh chóng cúi đầu, đẩy xe đi về phía trước.

“Mua xong rồi, đi thôi.”

Bởi vì Giang Diễm không có nước chấm lẩu, Trì Dao đành mang cả người lẫn đồ về nhà mình.

“Cậu ngồi đây đi.” Trì Dao rót cho hắn cốc nước, rồi đi vào phòng bếp.

Giang Diễm ngồi ở sô pha đơn. Chỉ cần hơi nghiêng người là có thể thấy rõ căn nhà. So với căn phòng trống trải của hắn, nhà Trì Dao tinh tế hơn nhiều. Cửa sổ có cây xanh, sô pha có gối ôm, trên tường treo tranh, ban công còn phơi một chiếc váy hai dây.

Đó là bộ váy lần trước cô mặc khi hẹn hò cùng Trương Nhất Minh.

Giang Diễm thu hồi tâm tư, đứng dậy đi vào bếp: “Có cần tôi giúp không?”

“Không cần, tôi làm xong rồi.” Trì Dao mở tủ lạnh: “Nước trái cây với nước soda, cậu muốn uống cái nào?”

“Nước soda.”

Giang Diễm có một ưu điểm, trả lời luôn dứt khoát. Trì Dao lấy ra hai lon soda, dùng khuỷu tay đóng cửa tủ lại, phát hiện Giang Diễm đang nhìn mình.

“Làm sao vậy?”

“Cô làm việc hiệu suất rất cao.”

“Chỉ là hôm nay thôi,” Trì Dao buồn cười, đi lướt qua hắn: “Đã nói mời cậu ăn cơm, chẳng lẽ lại để cậu hầu hạ tôi à?”

Cô luôn che giấu sự lười biếng của mình trước mặt người khác, cố gắng bày ra vẻ ngăn nắp, bận rộn.

Nhưng cô không biết, Giang Diễm lại đang nhớ tới một buổi sáng nào đó. Hắn đứng ở cửa đợi cô. Có người luống cuống chạy ra, trong miệng cắn dây buộc tóc, ngón tay trắng nõn luồn vào mái tóc đen buộc cao lên. Cô oán hận trừng mắt nhìn ai đó chậm rì rì đi phía sau, nghiến răng: “Cẩn thận tôi về xử lý cậu!”

Trì Dao của khi đó, hấp tấp bộp chộp, thật sự không giống kiểu làm việc hiệu suất cao.

Nước canh trong nồi bắt đầu sôi.

Chén nước chấm bên cạnh Giang Diễm là do Trì Dao chuẩn bị. Hắn nhìn Trì Dao đang nhúng thịt, nói: “Mấy ngày nay cô có đi chạy bộ không?”

“Tôi làm sao dám đi?” Trì Dao nhíu mày: “Tôi đang định đi phòng tập thể thao ở tiểu khu đối diện làm cái thẻ.”

Giang Diễm biết phòng tập đó mới mở. Hắn đưa ra đề nghị, thấy cô rối rắm, vờ như tiện miệng nói: “Thật ra nếu cô lo lắng buổi tối chạy không an toàn, tôi có thể chạy cùng cô.”

Trì Dao nhìn hắn.

“Đại học A tháng sau có đại hội thể thao, tôi cũng cần luyện tập một chút.”

Trì Dao yên lặng, gắp một viên thịt chín vào đĩa của hắn, vui vẻ gật đầu: “Được rồi, đến lúc đó chúng ta chạy cùng nhau.”

##

Bình luận

Để lại bình luận