Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Kế Hoạch Đào Tẩu Và Sự Cưng Chiều Của Quỷ
Đêm xuống, bóng tối lại bao trùm lấy lâu đài Herlani. Bạch Mộc thắp sáng tất cả những ngọn nến trong phòng, cố gắng xua đi nỗi sợ hãi đang len lỏi. Lời đe dọa của Aumont cứ văng vẳng bên tai.
Nhưng trái với lo lắng của nàng, Luis không đến để trừng phạt. Hắn đến như mọi khi, vào đúng nửa đêm, mang theo hơi lạnh của sương đêm và mùi hương quyến rũ chết người.
Hắn bước vào phòng, không nói một lời, chỉ lặng lẽ đi đến bên giường, nơi Bạch Mộc đang giả vờ ngủ say. Hắn cúi xuống, quan sát nàng, ngón tay lạnh lẽo lướt qua gò má, xuống cổ, rồi dừng lại ở bụng nàng.
Bạch Mộc nín thở, tim đập thình thịch. Nàng đang ấp ủ một kế hoạch đào tẩu. Nàng đã biết điểm yếu của chúng là ánh sáng. Nếu nàng có thể trốn thoát vào ban ngày… Nhưng trước hết, nàng cần phải ngoan ngoãn, phải làm cho hắn mất cảnh giác.
Luis vén chăn lên, chui vào nằm cạnh nàng. Hắn không làm tình, cũng không hút máu. Hắn chỉ đơn giản là ôm lấy nàng, như ôm một chiếc gối ôm ấm áp khổng lồ. Hắn vòng tay qua eo nàng, kéo nàng sát vào lồng ngực rắn chắc của mình. Hắn gác một chân lên chân nàng, kìm kẹp nàng trong vòng tay bá đạo.
Hắn có vẻ rất thích phần bụng mềm mại của nàng. Bàn tay hắn luồn vào trong áo, xoa xoa cái bụng nhỏ có chút mỡ thừa do được vỗ béo mấy ngày nay. Hắn xoa nhẹ nhàng, đều đặn, như đang ru ngủ.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay (dù lạnh nhưng cọ xát lâu cũng sinh nhiệt) và nhịp điệu đều đều ấy khiến Bạch Mộc, dù đang căng thẳng, cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy, thấy mình nằm gọn trong vòng tay hắn, đầu gối lên cánh tay hắn. Hắn vẫn đang ngủ say, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài cong vút tạo thành cái bóng râm trên gò má trắng bệch. Lúc ngủ, trông hắn bớt đi vẻ nguy hiểm, giống như một vị hoàng tử trong truyện cổ tích hơn là một con quái vật khát máu.
Bạch Mộc khẽ cựa mình. Hắn lập tức siết chặt tay, làu bàu trong cổ họng rồi lại vùi mặt vào hõm cổ nàng hít hà, tiếp tục ngủ. Hóa ra, con quái vật này coi nàng là cái túi sưởi di động.
Những ngày tiếp theo trôi qua trong êm đềm đến kỳ lạ. Cứ hai ngày Luis lại đến một lần. Có khi hắn đòi hỏi tình dục (bằng tay hoặc miệng), có khi chỉ để ôm nàng ngủ. Hắn dường như rất hài lòng với sự “ngoan ngoãn” của nàng.
Bạch Mộc bắt đầu thăm dò. Nàng xin Aumont một vài cuốn sách để đọc cho đỡ chán. Gã chấp sự, dù vẫn giữ thái độ mỉa mai, cũng mang đến cho nàng vài cuốn sách lịch sử và tiểu thuyết của thế giới này.
Một buổi chiều, khi Aumont mang bữa ăn đến – có thêm món táo đỏ bổ máu – Bạch Mộc đang nằm trên giường đọc sách.
“Cũng biết tận hưởng cuộc sống quá nhỉ,” Aumont châm chọc.
“Chẳng lẽ muốn tôi khóc lóc ỉ ôi để bị giết sớm sao?” Bạch Mộc gấp sách lại, bình thản đáp trả. Nàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn. “Trả lại quần áo và điện thoại cho tôi được không?”
“Quần áo?” Aumont nhíu mày khinh bỉ. “Mấy thứ giẻ rách lố lăng đó đã bị vứt đi từ lâu rồi.”
“Còn điện thoại? Cái hộp hình chữ nhật màu đen ấy?” Nàng mô tả.
Aumont lắc đầu: “Chưa từng thấy.”
Bạch Mộc thất vọng tràn trề. Mất điện thoại đồng nghĩa với mất liên lạc, mất bản đồ, mất tất cả hy vọng về thế giới cũ.
Trước khi rời đi, Aumont quay lại, ánh mắt lóe lên tia đỏ cảnh cáo: “Tôi hy vọng cô không có ý định bỏ trốn hay làm điều gì ngu ngốc. Giết chết một con người dễ dàng hơn cô tưởng tượng nhiều đấy. Hãy an phận làm một con búp bê ngoan ngoãn đi.”
Cánh cửa đóng lại. Tay nắm cửa tự động vặn xoắn, khóa chặt. Bạch Mộc bị bỏ lại một mình với ngọn nến leo lét và nỗi cô đơn gặm nhấm.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận