Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tin đồn Trương Vũ Khải và Lê Viện hẹn hò lan ra khắp trường. Lê Viện không chối bỏ, còn Trương Vũ Khải thì công khai đón nhận, thậm chí còn thể hiện chủ quyền mạnh mẽ hơn. Họ hôn nhau đắm đuối giữa sân trường, tay trong tay mọi lúc mọi nơi.
Nhưng có một nghịch lý: Lê Viện chần chừ mãi không chịu làm tình với Trương Vũ Khải “ngoài đời thực”.
Tại sao? Cô tự hỏi chính mình. Có lẽ cô đã bị điên, bị biến thái, bị bệnh hoạn mất rồi. Cô hoang mang nhận ra mình… nghiện sex. Nghiện cái cách kẻ giấu mặt kia hành hạ cô.
Cô sợ rằng nếu hoàn thành yêu cầu, lên giường với Vũ Khải và hắn chán cô, kẻ kia cũng sẽ buông tha cô. Cô sợ mất đi những khoái cảm điên dại, đau đớn mà đầy kích thích ấy.
Mỗi cuối tuần, thay vì sợ hãi như trước, cô lại mong chờ những món quà là những bộ đồ lót bó sát, những dụng cụ tình thú quái đản. Cô thích cái cảm giác bị trói buộc, bị đánh đòn, bị thao túng hoàn toàn. Nhưng đồng thời, cô cũng yêu sự dịu dàng, ân cần của Trương Vũ Khải bên cạnh cô hàng ngày. Tâm trí cô bị xẻ làm đôi, giằng xé giữa hai thái cực.
Một ngày nọ, cô nằm trong vòng tay kẻ giấu mặt, vừa bị hắn thúc mạnh từ phía sau, vừa bị hắn dùng roi da quất vào mông đen đét.
“Sao lại không nghe lời? Tiểu huyệt này là máy ép nước trái cây hay sao mà chặt thế? Thao sướng chết đi được…”
Những lời nhục mạ ấy lại khiến cô lên đỉnh liên hồi.
Rồi bỗng nhiên, kẻ đó biến mất. Hắn không còn nhắn tin, không còn gửi yêu cầu, không còn đe dọa. Một ngày, một tuần, rồi một tháng trôi qua trong im lặng đáng sợ.
Lê Viện rơi vào trạng thái cai nghiện. Cô bứt rứt, khó chịu, cơ thể trống rỗng thèm khát được lấp đầy. Những nụ hôn hay cái chạm nhẹ của Vũ Khải không đủ để thỏa mãn cơn đói khát dục vọng trong cô.
Cô chủ động nhắn tin cho số lạ kia, nhưng hắn không xem.
Đến khi không thể chịu đựng được nữa, cô quyết định trao thân cho Trương Vũ Khải, hy vọng sự dịu dàng của hắn sẽ cứu rỗi cô.
Đêm đó, Vũ Khải làm tình với cô cực kỳ nâng niu, trân trọng. Hắn hôn cô nhẹ nhàng, ra vào chậm rãi, sợ cô đau. Nhưng Lê Viện lại thấy… nhạt nhẽo. Không đủ! Đã quen ăn “trái cấm” với vị cay nồng, giờ đây món ăn thanh đạm này sao có thể thỏa mãn cô?
Cơ thể cô đã biến đổi, trở nên dâm đãng và mẫn cảm tột độ, chỉ có sự thô bạo, điên cuồng mới khiến cô thỏa mãn. Cô cố gắng mặc những bộ đồ lót gợi cảm, khêu gợi Vũ Khải, nhưng hắn vẫn giữ vẻ ôn nhu chết tiệt ấy.
Lê Viện đâu biết rằng, cô đang chật vật diễn vai chính trong vở kịch do chính hắn biên soạn. Hắn đang quan sát tất cả, chờ đợi cô hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn thần phục bản năng con thú trong người.
Cô bắt đầu tự giác gửi ảnh khiêu dâm, quay clip thủ dâm gửi vào số máy kia, cầu xin sự chú ý.
“Anh đâu rồi? Sao không trả lời em?”
“Em muốn bị thao… làm ơn…”
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Đôi lúc, cô mở lại những clip cũ, đắm chìm trong ký ức về những trận làm tình bạo liệt, những lần bị kẹp vú đau điếng, những lần bị xé áo quần.
Hắn bỏ rơi cô rồi sao?
Không. Hắn – Trương Vũ Khải – đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn những tấm ảnh cô gửi với nụ cười đắc ý và mãn nguyện. Hắn đang trêu đùa cô, bỏ đói cô, để cô tự nhận ra cô cần hắn đến nhường nào. Lê Viện đơn thuần ngày xưa đã chết. Giờ đây chỉ còn lại một Lê Viện dâm đãng, cuồng nhiệt, là nô lệ tình dục hoàn hảo dành riêng cho hắn.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận