Chương 90

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 90

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trên làn da trắng nõn là những dấu sáp vừa nóng vừa ẩm ướt, Dịch Nhữ kêu rên yếu ớt, nghẹn ngào liên tục, “Hu hu hu, tại sao anh lại đối xử với em như thế? Em đau quá… anh ôm em đi…”

Nhìn như là sụp đổ rồi.

Hạ Cảnh Chiêu mở chiếc lồng ra, người trong lồng lập tức ôm chặt lấy anh. Hạ Cảnh Chiêu đeo nhẫn lên tay cô, ôm eo cô rồi đi lên giường, vỗ về lên lưng cô.

Mỗi lần Dịch Nhữ sắp tan vỡ, Hạ Cảnh Chiêu sẽ làm như thế. Đau đớn thì dịu dàng dỗ dành, làm người tình cũ vài tiếng, sau đó lại tàn nhẫn tiếp tục ra tay hành hạ cô.

“Đừng mà…”

Cơ thể Dịch Nhữ run lên, cô túm ống tay áo của Hạ Cảnh Chiêu, không muốn anh bỏ đi.

Hạ Cảnh Chiêu khựng lại.

Trong vài tháng Dịch Nhữ được đưa về bên cạnh Hạ Cảnh Chiêu, cô cứ liên tục nói đừng, lúc bị chịch cũng đừng, lúc bị trừng phạt cũng thế, thấy công cụ xa lạ cũng nói đừng… cô cứ nói đừng, rõ ràng là cô bị anh cưỡng ép xuyên tạc sang một ý nghĩa khác, nó vẫn làm anh sợ hãi và đau lòng.

Anh nhìn người ngồi dưới chân mình, nhẫn nhịn cảm giác muốn ôm lấy cô, lạnh lùng hỏi, “Không cần cái gì?”

Trong giọng nói của Dịch Nhữ đầy nghẹn ngào nức nở, “Đừng đi… ở lại với em đi, đừng bỏ em lại một mình…”

Trong trò chơi mà anh cưỡng ép bắt đầu này, anh là người tạo ra quy tắc, nhưng bây giờ anh muốn hoàn toàn ruồng bỏ những quy tắc.

Không để ý là cô có chạy trốn hay không, chỉ cần có được cô trong thoáng chốc là tốt rồi.

Nhìn có vẻ như cô rất đau đớn, hình như không nên như thế.

Tổng cộng, Hạ Cảnh Chiêu đã tát cô bốn cú, anh nói, trước khi anh lên tiếng thì cô không được nói chuyện, nếu không anh sẽ đánh cô.

Thật ra anh cũng không thích tát Dịch Nhữ, chỉ là trong mỗi một video Dịch Nhữ xem đều có trò này nên anh mới làm như vậy. Sau đó Dịch Nhữ cứ khóc liên tục, Hạ Cảnh Chiêu phát hiện mình không thể đánh cô được, anh chỉ muốn chấm dứt mọi chuyện.

Nhưng anh không thể bỏ dở được.

Đây là một ván bài, anh buông tha lý trí và trở thành một con bạc, chỉ để đánh cược rằng Dịch Nhữ có thể chấp nhận dục vọng của cô, cũng chấp nhận anh. Anh kéo Dịch Nhữ vào ván bài này, trở thành tất cả tiền cược của anh cho mọi thứ.

Nếu anh không làm như thế, Dịch Nhữ sẽ mãi mãi không bao giờ nói cho anh biết rốt cuộc cô muốn cái gì.

Cái anh chú ý là sự thẳng thắn chân thành của cô.

Cô chưa bao giờ thành thật với chính mình, anh muốn nghe chính miệng Dịch Nhữ nói Dịch Nhữ cần anh.

Hạ Cảnh Chiêu ngồi xổm xuống, cởi găng tay ra, anh vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng rồi hỏi, “Em đã nghĩ ra được câu trả lời cho câu hỏi của anh chưa? Em sợ cái gì? Em cần gì?”

Dịch Nhữ lẩm bẩm, “Sợ bóng tối… anh đừng bỏ em một mình, em cần anh, em cần anh!”

Dịch Nhữ sợ bóng tối.

Vào ngày thứ ba, Hạ Cảnh Chiêu biết chuyện này, anh phái người điều tra quá khứ của Dịch Nhữ cùng với những chuyện mình không biết khi yêu đương.

Đây cũng là lý do tại sao trong hai năm đó, Dịch Nhữ luôn bật đèn vào ban đêm, khiến anh có cảm giác là cô luôn chờ mình.

Hạ Cảnh Chiêu hạ quyết tâm hỏi, “Bây giờ em cần anh hay là quá khứ và tương lai?”

Dịch Nhữ ngơ ngác, có lẽ là suy nghĩ của cô quá mơ hồ, hoặc là cô vẫn đang phản kháng trong vô thức nên mãi không nói nên lời.

Hạ Cảnh Chiêu lập tức buông cô ra.

“Anh không cần câu trả lời qua loa của em, anh cần sự thẳng thắn chân thành từ em.”

Cánh cửa đóng lại một cách dứt khoát.

Hạ Cảnh Chiêu chờ một tiếng, khi anh mở cửa ra, Dịch Nhữ ôm đầu gối ngồi xổm cạnh cửa.

Bình luận

Để lại bình luận