Chương 90

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 90

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Phỉ Y Hân đứng trân trân trong nhà tắm, tay bám chặt vào bồn rửa mặt, hơi thở dồn dập. Cô không phải người yếu đuối đến mức ngửi mùi thức ăn là nôn, cũng không bị bệnh dạ dày. Những triệu chứng này… chỉ có thể là…
Cô bắt đầu tính toán lại ngày tháng. Kinh nguyệt của cô vốn rất đều, chưa bao giờ trễ quá 3 ngày. Vậy mà lần này đã trễ gần 2 tuần.
Ký ức ùa về. Lần đi du lịch biển đó… Đêm đó hắn như con thú hoang, đòi hỏi cô liên tục, điên cuồng và… hoàn toàn không dùng biện pháp bảo vệ! Và cả những lần sau đó nữa…
“Trời ơi! Không thể nào! Làm ơn đừng là sự thật!” Phỉ Y Hân ôm đầu, rên rỉ.
Cô vội vàng gọi điện cho phục vụ phòng, nhờ họ mua giúp que thử thai. Cô dặn mua tận 3 cái loại khác nhau cho chắc ăn. Cũng may ở nước ngoài, chuyện này rất bình thường, nhân viên phục vụ không hề tỏ thái độ gì, chỉ nhanh chóng làm theo yêu cầu.
Cầm 3 hộp que thử thai trên tay, Phỉ Y Hân run rẩy. Nếu dính thật thì sao? Chuyện giữa cô và Hoắc Đông Thần còn chưa đâu vào đâu, giờ lại thêm đứa bé này… Cô sẽ bị trói buộc cả đời với hắn mất!
Nhưng sâu thẳm trong lòng, một cảm giác kỳ lạ nhen nhóm. Không phải sợ hãi, không phải chán ghét, mà là… mong chờ?
Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi bước vào phòng tắm làm theo hướng dẫn.
5 phút chờ đợi dài như cả thế kỷ.
Phỉ Y Hân hé mắt nhìn kết quả. Que thứ nhất: Hai vạch đỏ chót. Que thứ hai: Hai vạch. Que thứ ba: Vẫn là hai vạch rõ ràng không thể chối cãi!
“Aaaaa!” Cô muốn hét lên nhưng lại bụm miệng cười. Cô có thai rồi! Trong bụng cô đang có một sinh linh bé bỏng, là kết tinh tình yêu (dù cô chưa chịu thừa nhận) của cô và Hoắc Đông Thần.
Cảm giác hoang mang ban đầu tan biến, thay vào đó là niềm hạnh phúc vỡ òa. Cô đặt tay lên bụng phẳng lì, mỉm cười ngốc nghếch. “Bảo bối à, con đến đúng lúc thật đấy.”
Cô quyết định sẽ giữ đứa bé. Dù tương lai có ra sao, cô cũng sẽ bảo vệ con mình. Và… cô cũng phải thú nhận với lòng mình rằng, cô đã yêu cha của đứa bé rồi. Cô không còn lý do gì để từ chối cuộc hôn nhân này nữa.
Phỉ Y Hân trontrong phòng tắm, cảm thấy đói cồn cào. Cô ngồi xuống bàn ăn, cố gắng ăn một chút cháo và trái cây để lấy sức nuôi con. Vừa ăn vừa nghĩ đến vẻ mặt của Hoắc Đông Thần khi biết tin này. Hắn chắc sẽ vui đến phát điên mất.
Đang chìm đắm trong niềm vui làm mẹ, bỗng nhiên tiếng sấm nổ vang trời khiến cô giật mình. Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, gió rít gào qua khe cửa sổ.
Cơn bão đang đến gần.
Phỉ Y Hân nhìn ra màn đêm đen kịt, nỗi bất an ban nãy lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hoắc Đông Thần đang ở thủ đô, hắn có ổn không? Tại sao hắn lại đi gấp như vậy giữa thời tiết xấu thế này?
Cô cầm điện thoại lên, định gọi cho hắn, nhưng rồi lại đặt xuống. Hắn đang làm việc quan trọng, không nên làm phiền.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô reo vang. Là một số lạ.
“Alo?”
“Chị… Chị Y Hân…” Một giọng nữ run rẩy, nghẹn ngào vang lên.
“Ai vậy?” Phỉ Y Hân cảnh giác hỏi.
“Tôi… Tôi là Hoắc Tiểu Đồng!”
Phỉ Y Hân nhíu mày. Cô em chồng đanh đá này gọi cho cô làm gì vào giờ này? Lại muốn gây sự sao? “Cô gọi tôi có việc gì?”
“Xin chị… xin chị đừng cúp máy!” Hoắc Tiểu Đồng khóc nấc lên trong điện thoại. “Tôi… tôi không có ý xấu… Tôi chỉ muốn nói một tiếng… Xin lỗi!”
Phỉ Y Hân ngỡ ngàng. Mặt trời mọc đằng tây sao? Hoắc Tiểu Đồng mà biết xin lỗi?
“Tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Thời gian qua bị nhốt trong phòng, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi quá ngu ngốc, quá nhẹ dạ nên mới bị Lan Nhược Tâm lợi dụng để hãm hại chị. Tôi hối hận lắm! Chị… chị có thể tha thứ cho tôi không?”
Nghe tiếng khóc hối lỗi chân thành của cô gái trẻ, Phỉ Y Hân mềm lòng. Dù sao cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ được nuông chiều sinh hư, bản chất không quá độc ác. “Được rồi, nín đi. Tôi tha thứ cho cô. Sau này sống cho tốt là được.”
“Cám ơn chị… Cám ơn chị nhiều lắm…” Hoắc Tiểu Đồng mừng rỡ. “Chị Y Hân… Tôi có chuyện muốn nói với chị… Về anh trai tôi…”
“Anh cô làm sao?” Tim Phỉ Y Hân thót lên một cái.
“Anh ấy… anh ấy yêu chị nhiều lắm. Chị đừng giận anh ấy nữa nhé. Anh ấy… đi chuyến này là để…”
“Để làm gì?”
“Để… sắp xếp mọi thứ… để có thể toàn tâm toàn ý bên chị…”
Câu nói bỏ lửng của Hoắc Tiểu Đồng khiến sự lo lắng trong lòng Phỉ Y Hân dâng lên tột độ. Cô nhìn ra ngoài trời mưa bão vần vũ, thì thầm: “Hoắc Đông Thần, anh nhất định phải bình an trở về. Em và con đang đợi anh!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận