Chương 90

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 90

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Mẹ nó, mẹ nó! Em là thật đáng chết!”

Mắng mắng, nước mắt thế nhưng lại nhỏ giọt trên mặt đất,đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, làm hắn giống như đứa bé vô lý, không biết làm sao.

Cổ bị bóp đỏ, lại thêm một chỗ trên người bị thương, cô ngồi ở trên giường, che cổ trầm tư, nghĩ lại lời Liễu Dục nói với cô,cậu ta nói thực sự rất yêu cô, cũng muốn cô làm ơn nhanh yêu cậu ta.

Cảm thấy thực buồn cười.

Nguyên lai yêu của cậu ta, lại bạo lực rẻ tiền như vậy, rốt cuộc không biết cậu ta lấy dũng khí từ đâu ra mà nói yêu cô.
Nếu thương lượng có chút tiến triển tốt đẹp, cô thậm chí còn có một tia hy vọng cuối cùng đối hắn, thực đáng tiếc, sau trận đàm phán này, làm trong lòng cô càng chắc chắn với quyết định mình hơn.

Liễu Dục giống như điên rồi g, những lời đó của cô cũng đủ tạo thành ảnh hưởng lớn đối với hắn , mỗi buổi sáng tỉnh lại đều bị hắn bóp cổ, hẳn là mơ thấy cái gì, quỳ gối trên người cô, không ngừng mắng.

Nói cô nếu dám rời khỏi hắn thì nhất định phải chết, dùng sức bóp mạnh cổ cô, trên cổ bị bóp da những vết bầm càng ngày càng nặng, giữa mày hắn luôn tràn ra hung thần sát ý, bóp xong sau khi khôi phục thần chí lại ôm cô, cầu mong cô đừng rời đi,hắn sẽ nấu cơm cho cô ăn,có hai lần thiếu chút nữa dưới tay hắn cô đi đời nhà ma.

Đối cô mà nói, hắn chính là một người mang ác ma tội ác tày trời, sớm không còn là con người nữa rồi .

Trong lúc lơ đãng, Vệ Duy Nhất phát hiện trong ngăn kéo bàn học lưu lại một tờ giấy.

Mặt trên viết một chuỗi con số, thực rõ ràng là số điện thoại, cô nhớ tới Đường Duệ đối với cô làm tư thế gọi điện,muốn lấy di động ra gọi cho Đường Duệ, nhưng lại có ý nghĩ nào đó lướt qua đầu làm cô lập tức dừng lại ý định gọi điện.

Thần kinh Liễu Dục mẫn cảm như vậy , nhất định đã động tay động chân vào di động của cô, nếu không tính tình hắn táo bạo như vậy , sau khi rời hắn đến trường, về nhà cũng không kiểm tra các vấn đề trên di động của , vậy chứng minh hắn mới là người có vấn đề nhất .

Buông di động, vỗ vỗ bạn cùng bàn.

“Di động tôi hết pin rồi , có thể phiền cậu cho tôi mượn di động gọi một cú điện thoại không?”

Bạn học nữ vui vẻ đồng ý, mở khóa đưa điện thoại di động cho cô.

Hai người ước định ở cửa sau của toilet nam nữ gặp mặt, lén lút nhô đầu ra quan sát khắp nơi , xác định không có thân ảnh nam nhân kia theo sau, mới từ từ đi ra

“Thật không nghĩ tới a, nhanh như vậy liền đã suy nghĩ xong rồi, nhìn dáng vẻ của cậu nghiêm túc, hẳn là muốn sự giúp đỡ của tôi.”

Vệ Duy Nhất hướng hắn đi qua “Tôi thực nghiêm túc, nhưng trước hết cậu nói cho tôi,cậu muốn trợ giúp tôi rời đi như thế nào?”

Đường Duệ đan chéo hai tay ra sau dựa vào thân cây .

“Đừng vội a, tôi phải hỏi trước , nếu để cậu vứt bỏ trường đại học này,cậu cũng cam tâm tình nguyện rời đi chứ?”

“Sao lại không.” cô tự tin nhếch khóe miệng, “Lấy thành tích của tôi, bất luận trường đại học nào cũng có thể thi tuyển vào, tôi có tiền, tự nhiên cũng sẽ ứng tuyển vào một trường tốt.”

Đường Duệ hơi hơi sửng sốt.

“A…… Cậu thật đúng là, làm tôi có chút bội phục.” Hắn quay đầu đi che lại môi dưới, nợ một nụ cười khổ, “Cũng chỉ có cậu mới có đủ tự tin nói ra lời như vậy”

“Cho nên cậu……”

“Đương nhiên, tôi có thể giúp cậu, trăm phần trăm có thể làm cậu rời khỏi Liễu Dục.” Hắn đứng thẳng thân thể , từ trong túi tiền sờ soạng lấy ra một tấm vé tàu, đưa cho cô.

“Số 21 buổi sáng 10 giờ, tôi ở khu đông bến tàu chờ cậu.”

Nhưng Vệ Duy Nhất lại nổi lên lòng nghi ngờ, “Sao cậu lại có loại đồ vật như vé tàu này?”

“Tôi đã sớm đoán được cậu khẳng định sẽ rời khỏi cậu ta, cho nên liền mua trước.” Hắn nhún vai cười, đem vé tàu nhét vào lòng bàn tay cô .

Bình luận (0)

Để lại bình luận