Chương 91

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 91

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Lời Xin Lỗi Trong Đêm Mưa Và Sự Tha Thứ
Cơn mưa bên ngoài cửa sổ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, những hạt mưa nặng hạt quất vào lớp kính dày tạo nên những âm thanh lộp độp, tựa như tiếng lòng đang rối bời của Phỉ Y Hân. Cô ngồi co ro trên bệ cửa sổ rộng lớn, tấm chăn mỏng quấn quanh người không đủ xua đi cái lạnh lẽo đang len lỏi vào tận tâm can. Ánh đèn vàng vọt trong căn phòng khách sạn sang trọng hắt lên gương mặt thanh tú nhưng đượm buồn của cô một vẻ cô liêu đến nao lòng.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, xé toạc không gian tĩnh mịch, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ miên man về sinh linh bé nhỏ đang tượng hình trong bụng. Phỉ Y Hân giật mình, đôi mắt đen láy nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng nhấp nháy. Một dãy số lạ. Cô chần chừ một lúc lâu, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, giọng nói vang lên có chút khàn đặc vì mệt mỏi:
“Alo, ai đấy?”
Đầu dây bên kia im lặng trong vài giây, chỉ có tiếng hít thở dồn dập, đầy vẻ lo âu và sợ sệt. Sau đó, một giọng nữ run rẩy, nghẹn ngào vang lên:
“Chị… Chị Y Hân… Là tôi…”
Phỉ Y Hân khẽ nhíu mày, cô cố lục tìm trong trí nhớ xem chủ nhân của giọng nói này là ai. Có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, nhưng cái cách xưng hô rụt rè này thật khác biệt so với những gì cô từng nghe.
“Cho hỏi cô là ai?” – Cô hỏi lại, giọng điệu vẫn giữ vẻ bình thản, xa cách.
“Tôi… Tôi là Hoắc Tiểu Đồng!”
Cái tên vừa thốt ra khiến đôi lông mày thanh tú của Phỉ Y Hân cau lại chặt hơn. Hoắc Tiểu Đồng? Cô em gái kiêu kỳ, đỏng đảnh và từng hùa theo Lan Nhược Tâm để hãm hại cô của Hoắc Đông Thần? Tại sao cô ta lại gọi vào lúc nửa đêm thế này? Lại còn thay đổi cách xưng hô từ “cô – tôi” sang một tiếng “chị” đầy e dè như vậy?
Thấy Phỉ Y Hân im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ qua điện thoại, Hoắc Tiểu Đồng hoảng loạn, sợ rằng đầu dây bên kia sẽ cúp máy ngay lập tức. Cô ta vội vàng, giọng nói lạc đi vì nức nở:
“Xin chị… Xin chị đừng cúp máy! Tôi… Tôi thề là không có ý xấu đâu. Chỉ xin chị… xin chị nghe tôi nói một chút thôi…”
Phỉ Y Hân nghe được sự run rẩy, sợ hãi và cả tiếng nấc nghẹn ngào của cô gái trẻ. Dường như cô ta đang khóc, khóc rất thương tâm. Dù sao thì Hoắc Tiểu Đồng cũng chỉ là một cô tiểu thư bị chiều hư, bản chất chưa hẳn đã xấu xa tận cùng như Lan Nhược Tâm. Phỉ Y Hân thở hắt ra một hơi, dựa lưng vào thành cửa sổ, nhẹ giọng:
“Được, cô nói đi.”
Như trút được gánh nặng ngàn cân, Hoắc Tiểu Đồng vỡ òa:
“Cám ơn chị. Tôi… Tôi chỉ muốn gọi để nói với chị một tiếng… Xin lỗi!”
Lời xin lỗi thốt ra giữa đêm khuya thanh vắng khiến Phỉ Y Hân có chút ngỡ ngàng. Một cô gái cao ngạo như Hoắc Tiểu Đồng mà cũng biết cúi đầu nhận sai sao?
“Tôi sai rồi, thật sự sai rồi chị Y Hân ơi! Là do tôi ngu ngốc, là tôi quá nhẹ dạ cả tin nên mới bị người ta lợi dụng, bị người ta giật dây để hãm hại chị. Tôi… tôi hối hận lắm!”
Nói đến đây, Hoắc Tiểu Đồng khóc nấc lên thành tiếng. Những ngày bị anh trai giam lỏng trong phòng, đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo và những cơn đau nhức từ vết thương chưa lành, cô ta đã suy nghĩ rất nhiều. Những cơn ác mộng hằng đêm không phải là hình ảnh Phỉ Y Hân đánh đập cô ta, mà là những việc làm ngu xuẩn, độc ác mà chính bản thân cô ta đã gây ra. Cô ta nhận ra mình đã biến chất, trở thành một kẻ đáng ghét đến mức nào, thảo nào anh trai cô ta – người luôn lạnh lùng nhưng công minh – lại phải dùng biện pháp mạnh tay đến thế để trừng phạt.
Sự hối hận muộn màng nhưng chân thành này truyền qua sóng điện thoại, chạm vào trái tim vốn mềm yếu bên trong vẻ ngoài cứng rắn của Phỉ Y Hân. Cô cảm thấy xót xa. Dù sao Hoắc Tiểu Đồng cũng chỉ đáng tuổi em gái cô, bị người khác lợi dụng lòng tin. Hơn nữa, lần đó cô ra tay trừng trị cũng đã rất nặng nề, coi như ân oán đã trả đủ.
“Cô đừng khóc nữa.” – Phỉ Y Hân hạ giọng, ngữ điệu trở nên dịu dàng hơn – “Tôi tha thứ cho cô.”
“Cám ơn chị… Cám ơn chị nhiều lắm, Phỉ Y Hân! Tôi thật lòng mang ơn chị. Nếu không có bài học của chị, có lẽ… có lẽ tôi vẫn còn u mê, vẫn còn bị Lan Nhược Tâm dắt mũi làm chuyện xấu. Chị đã cứu vớt nhân cách của tôi…”
“Được rồi, biết sai mà sửa, làm lại từ đầu là tốt rồi.” – Phỉ Y Hân an ủi, dù cô không nghĩ mình vĩ đại đến mức “cứu vớt” ai, nhưng nghe người khác hướng thiện cũng là một điều tốt lành.
“Cám ơn chị…”
“Trời sắp sáng luôn rồi, cô đi ngủ sớm đi, giữ gìn sức khỏe.” – Phỉ Y Hân nhìn ra ngoài trời, mưa vẫn rả rích nhưng màn đêm đã bắt đầu loãng ra.
“Á… Tôi quên mất, bên đó chắc khuya lắm rồi. Thật xin lỗi chị, tôi làm phiền giấc ngủ của chị rồi!” – Hoắc Tiểu Đồng hốt hoảng.
“Không sao, ban chiều tôi ngủ nhiều rồi, giờ cũng không ngủ được.” – Phỉ Y Hân buột miệng nói ra sự thật.
Ngay lập tức, cô cảm thấy hối hận. Bởi vì câu nói vô tình ấy lại trở thành cái cớ để cô em gái “lắm lời” này tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, chị có thể nói chuyện với tôi một chút không? Tôi… tôi muốn tâm sự với chị!”
Phỉ Y Hân dở khóc dở cười. Cô không ngủ được đâu có nghĩa là cô muốn “tám” chuyện với người vừa mới là kẻ thù của mình chứ? Nhưng chưa kịp từ chối khéo, đầu dây bên kia đã bắt đầu liến thoắng. Hoắc Tiểu Đồng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện hối hận, chuyện bị nhốt, đến chuyện ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của Phỉ Y Hân.
Phỉ Y Hân lắng nghe, thỉnh thoảng ậm ừ đáp lại. Dần dần, cô nhận ra Hoắc Tiểu Đồng thực chất chỉ là một đứa trẻ to xác, thiếu thốn tình cảm và sự quan tâm đúng mực, nên mới dễ bị lôi kéo. Sự hồn nhiên (dù hơi phiền phức) của cô ta phần nào xua đi bầu không khí u ám trong lòng Phỉ Y Hân.
Bỗng nhiên, giọng Hoắc Tiểu Đồng trầm xuống, mang theo sự nghiêm túc hiếm hoi:
“Chị Y Hân, tôi hỏi thật lòng… Tại sao chị không chấp nhận anh hai tôi?”
Câu hỏi đánh trúng vào tâm can đang rối bời của Phỉ Y Hân khiến cô im lặng.
“Chị à, anh tôi… anh ấy thật sự rất yêu chị.” – Hoắc Tiểu Đồng tiếp tục, giọng điệu khẩn thiết – “Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy để tâm đến ai như vậy. Anh ấy vì chị mà phát điên, vì chị mà trừng phạt cả tôi và mẹ… Còn về mẹ tôi, bà ấy đã hối hận lắm rồi. Mẹ tôi tính tình ngoài lạnh trong nóng, bà ấy cũng chỉ vì thương con trai thôi. Nếu chị không cứu bà ấy, bà ấy vẫn sẽ từ từ nhận ra cái tốt của chị mà…”
Phỉ Y Hân vẫn giữ im lặng, tay cô vô thức đặt lên bụng mình. Sinh linh bé bỏng này là kết tinh tình yêu của họ, dù cô có muốn chối bỏ thế nào đi nữa. Và cô biết, tận sâu thẳm trái tim mình, hình bóng người đàn ông bá đạo, ngang ngược nhưng thâm tình ấy đã khắc sâu không thể xóa nhòa.
“Chị…”
“Tôi biết rồi.” – Phỉ Y Hân cắt ngang, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng nhưng chứa đựng một quyết định quan trọng – “Có lẽ tôi đã sai khi cố chấp như thế. Tôi… Sau khi Hoắc Đông Thần từ thủ đô trở về, tôi sẽ cân nhắc… sống thử với anh ta một thời gian!”
Đó là một bước lùi, cũng là một bước tiến. Cô muốn cho hắn một cơ hội, cũng là cho chính mình và đứa con trong bụng một cơ hội.
Đầu dây bên kia im bặt trong giây lát, rồi bùng nổ tiếng reo vui sướng:
“A… Hì hì… Thật tốt quá! Tốt quá rồi! Ôi đau quá… nhưng mà vui quá! Tôi phải nói ngay với mẹ chuyện này!” – Có vẻ cô nàng vì quá kích động mà đụng trúng vết thương.
“Này! Đừng có mà gấp gáp như thế! Tôi chỉ nói là đang muốn sống thử thôi mà!” – Phỉ Y Hân vội vàng đính chính, mặt hơi đỏ lên.
“Được được, tôi biết rồi… Ha ha… Chị dâu vạn tuế!”
Phỉ Y Hân thở dài, ngắt máy. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa dường như đã ngớt, một tia sáng yếu ớt của bình minh đang len lỏi qua tầng mây xám xịt. Lòng cô bỗng nhẹ nhõm hơn đôi chút, dường như cô vừa trút bỏ được một tảng đá nặng nề đè nén bấy lâu nay.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận