Chương 91

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 91

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Đêm Tân Hôn Nồng Cháy

Lương Sở Uyên nhấc mí mắt lên nhìn cô, ý cười đầy trêu chọc. Em đang nói dối.
Tô Yểu ngửa cổ ra sau, hồn nhiên không biết Lương Sở Uyên đang cười nhạo mình, chỉ biết côn thịt càng thêm ngang ngược, khuấy đảo khiến cô hoa cả mắt. Cô vẫn còn run rẩy, tay chân dính đầy nước, trơn tuột. Biện pháp duy nhất là dựa vào Lương Sở Uyên, để anh đâm sâu giày vò, mới không bị trượt xuống dưới.

“Bà xã, thoải mái không?” Quy đầu chạm vào lớp thịt mềm mại, nhão dính. Phải nói Lương Sở Uyên quá hiểu điểm mẫn cảm của Tô Yểu. Nhìn như va chạm lơ đãng nhưng kỳ thực có thể làm Tô Yểu mất đi ba phần hồn vía. Thần trí bay lên đến chín tầng mây, đột nhiên bị hỏi một câu, Tô Yểu nhìn Lương Sở Uyên, sóng mắt lưu chuyển, như bị yêu tinh nhập xác, ý loạn tình mê, “Thoải mái… Lại… dùng sức chút nữa…”

“Nên gọi anh là gì?” Lương Sở Uyên một ngụm mút lấy vành tai non mềm của cô.
“Ông xã…” Tô Yểu ngoan ngoãn gọi, nghiêng đầu kề sát vào bờ môi anh, “Dùng sức… thao em.”

Thế là không thể vãn hồi được nữa. Lương Sở Uyên cắn xé đôi gò bồng đảo đầy đặn, động tác hạ hông mạnh mẽ dữ dội, động tác đóng cọc không hề nề hà, một lần so với một lần càng mạnh hơn, tựa hồ muốn khảm sâu vào bên trong, vĩnh viễn không rút ra, dã man bá đạo. Tô Yểu bị thao đến mất cả giọng. Cô bỏ qua sự rụt rè vốn có. Lương Sở Uyên hôn cô, cô cũng hôn lại, không chút dè dặt. Một bên hàm chứa yết hầu nhô lên, một bên khéo léo vuốt ve đầu vú, bàn tay không ngừng trượt xuống dưới, hoàn toàn chìm vào làn nước ấm áp, âu yếm hai viên bi tròn nặng trĩu. Trong khoảnh khắc, giữa mày cô giãn ra, lộ ra biểu tình tựa cười tựa không.

Côn thịt tiến vào càng sâu hơn. Khóe mắt Lương Sở Uyên nhìn thấy cô cong môi, đáy mắt hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp, đều không thể hình dung hết vẻ quyến rũ phong tình của cô giờ này khắc này. Anh thao đến càng mạnh, chuyên chọn những điểm kích thích, thẳng đến khi cô không còn mảnh giáp che thân.

Ban đầu côn thịt tiến vào tiểu huyệt rất khó khăn, phải mất một lúc lâu thích ứng mới có thể thuận lợi ra vào. Sợ nước ấm chiếm không gian, Lương Sở Uyên vẫn luôn không dám rút côn thịt ra quá nhiều, chỉ rút ra một chút rồi lại đâm vào sâu hơn. Dù là như thế, sau nhiều lần chinh chiến, vẫn có nước len lỏi vào đường đi, căng đến bụng dưới vừa trướng vừa tức. Tô Yểu muốn thoát ra ngoài nhưng không có kết quả, ngược lại còn bị ôm chặt hơn.

Động tác giao hợp quá mạnh, nước trong bồn tắm ngày càng ít đi— Kỳ thực không hẳn vậy, nước trong cơ thể Tô Yểu tuôn ra cũng rất nhiều. Trước khi nhập cuộc bị đùa bỡn, tiết ra một lần; trên đường chịu không nổi, lại tiết thêm hai lần. Trước sau ba lần, cô như con cá thiếu nước, mềm oặt trên người Lương Sở Uyên, thở dốc không ngừng. “Sao… sao anh còn chưa bắn?”

Lương Sở Uyên lại nhìn cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đổi chỗ khác.”
Tô Yểu sợ đến mức vòng chặt lấy eo anh như bạch tuộc, cả người dính chặt vào người anh. “Đi đâu?” Giọng cô sợ đến mức biến đổi.
Lương Sở Uyên vốn định nói lên giường, nhưng thấy bộ dạng như chim sợ cành cong của cô, nhất thời hứng khởi, thay đổi ý định, “Ban công.”

Tô Yểu như chưa phản ứng kịp, quên cả từ chối. Có chiếc khăn tắm quấn quanh người, bọt nước trên cơ thể bị hút đi, vật cứng rắn trong cơ thể khẽ động đậy. Cô theo bản năng ưm một tiếng, vừa mới hoàn hồn liền hét lên: “Không cần!” Nhưng đã quá muộn. Lương Sở Uyên ôm cô, vừa đi vừa thao, bước chân lớn hơn một chút, dương vật liền thúc vào sâu hơn một chút. Đêm nay sức bền của anh thật kinh người, Tô Yểu có chút đuối sức không dậy nổi, tứ chi mềm nhũn, không dám có động tác mạnh, sợ cọ vào đâu đó, ngày hôm sau người chịu tội vẫn là cô.

Giữa tháng năm, không khí đã bắt đầu oi bức. Cửa sổ sát đất mở hé một nửa, có gió thổi vào. May mà trên người khô ráo, chỉ cảm thấy gió nhẹ mát lạnh, không có chút khó chịu nào.

Bình luận (0)

Để lại bình luận