Chương 91

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 91

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Sắc mặt thiếu niên ửng hồng, theo tiết tấu không ngừng thở dốc khẽ rêи ɾỉ. Thân thể mẫn cảm lợi hại, huyệt non ẩm ướt bị thao phát ra tiếng ùng ục rung động, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy ra từ nơi giao hợp. Những thứ này đều là Tần Lệ bắn vào, hiện tại lại bị Thẩm Lệ đâm vào, mỗi một lần đều phải chen vào thật sâu, đem đồ vật khác trong tử ©υиɠ của cậu triệt để đẩy ra ngoài ——
Nhưng động tác hung ác như vậy lại không chọc giận Tần Lệ, ngược lại làm cho Thẩm Kinh Niên dưới thân hắn càng thêm run rẩy không ngừng.
Kɧoáı ©ảʍ liên tục không ngừng, khoang tử ©υиɠ bị khi dễ không ra hình dạng, cơ hồ bị quấy đảo thành một cái bình thịt mềm mại. Trên hoa huyệt mềm không chỉ là chất nhầy, giờ phút này còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh, khiến tư thế của hai chân trở nên lộn xộn. Cậu rõ ràng là hoàng hậu đế quốc, thân phận tôn quý nhất, vậy mà bây giờ mới kết hôn vài ngày đã bị nam nhân khác thao.
Thiếu niên phát ra tiếng rêи ɾỉ mang theo tiếng khóc.
Thẩm Lệ càng tàn nhẫn hơn, ấn cái chân mảnh khảnh lên vai mình, đẩy hông tiến về phía trước, cắm cả dươиɠ ѵậŧ vào trong huyệt thịt mềm mại, hai cái túi ở bên ngoài phát ra tiếng va chạm rõ ràng. Hắn đυ. vừa sâu vừa nhanh, dươиɠ ѵậŧ căn bản không rút ra bao nhiêu, nhưng miệng hoa huyệt vẫn chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ và bọt dính.
“A… Nhẹ hơn… Nhẹ chút…”
Khoang tử ©υиɠ bị đánh quá tàn nhẫn.
Bên trong… Nó thực sự sẽ bị phá vỡ.
Bụng dưới nóng ran, pheromone mùi rỉ sắt kia hung ác xâm chiếm thân thể cậu. Cậu rõ ràng là đã bị pheromone mùi tuyết tùng đánh dấu, nhưng lại không bài xích pheromone mùi rỉ sắt này, nhưng hai cỗ pheromone alpha giống như đánh nhau chiếm giữ máu của cậu. Đại não bị làn sóng tìиɧ ɖu͙© do pheromone mang đến nhiều lần bao phủ, lúc này cậu thậm chí còn không biết mùi nào nhiều hơn.
Thẩm Lệ còn đang tức giận, hung hăng cắn đầṳ ѵú trên ngực thiếu niên, nhiều lần cắn ra dấu răng mới chịu bỏ qua.
“Mới ba ngày mà thôi, A Niên đã bị đánh dấu thành bộ dáng này…”
“Trên người em, nhất định phải đổi thành hương vị của tôi!”
Tần Lệ vẫn ngồi ở một bên thưởng thức lúc này mới hơi nhíu mày.
“Cái này không được.” Hắn nửa híp mắt nhìn về phía người đang dùng động tác rất nhanh, rốt cục đứng lên, đi đến sô pha của bọn họ ngồi xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt thiếu niên.
“Trên người A Niên là hương vị của ta, em ấy là omega của ta, mà thân phận của ngươi bây giờ chỉ là anh trai của em ấy.”
Thẩm Lệ không cho hắn vuốt ve A Niên của mình, dứt khoát ngồi dậy, ôm thiếu niên vào trong ngực: “Vậy thì thế nào?”
“Ta không chỉ muốn A Niên có mùi hương của ta, ta còn phải đánh dấu hoàn toàn, để A Niên biến thành omega của ta!”
Dươиɠ ѵậŧ quá dài, tư thế ngồi càng thêm sâu, làm cho Thẩm Kinh Niên phát ra tiếng nức nở dồn dập. Cậu cuộn mình trong lòng Thẩm Lệ phát run, tuy rằng đã thừa nhận dấu hiệu thành kết, nhưng nghĩ đến mình sẽ bị hai alpha rót vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng như vậy, cậu vẫn cảm thấy một chút bất an bản năng. Cậu khẽ khàn giọng nỉ non “Không được”, nhưng cậu lại được chào đón bằng một cú đâm vào nặng nề và giận dữ, hoa huyệt đã hoàn toàn sưng đỏ. Thiếu niên nghẹn ngào trong l*иg ngực rộng lớn của nam nhân, kɧoáı ©ảʍ bức bách cậu không thể không đạt tới cao trào, tử ©υиɠ co giật run rẩy bắt đầu phun nước——
Lúc trước cậu đã bị Tần Lệ bắt nạt đến xuất tinh nhiều lần, thân thể khó có thể tiếp tục xuất tinh.
Nhưng vẫn bị ép lêи đỉиɦ, cơ thể mất kiểm soát trong khoảng khắc giữa hạnh phúc và cái chết.
Hô hấp Tần Lệ trầm xuống, rốt cục không tiếp tục đứng nhìn nữa.
Hắn chắc chắn biết khả năng của “chính mình”, và việc thay thế pheromone chỉ là vấn đề thời gian. Tuy rằng hắn sớm chiếm hữu A Niên trong thế giới này, quả thật so với những người khác, hắn đã dẫn đầu, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý nhường mùi hương trên người A Niên ra ngoài. Hoàng đế bệ hạ quần áo chỉnh tề kéo cổ áo, nhìn về phía người đối diện hơi nhếch môi.
Hắn cố ý dùng ngữ khí kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Không bằng chúng ta so, ai có thể lưu lại càng nhiều mùi hương trên người A Niên, thế nào? ”
“Động tác của ngươi thô bạo như vậy, chỉ biết làʍ t̠ìиɦ, Lâu như vậy A Niên mới phun ra một lần… Lúc trước khi ta cùng A Niên làm, đệm dưới ga trải giường đều ướt đến mức chỉ có thể thay cái mới.”
Thẩm Lệ tính cách nóng nảy, đương nhiên không chịu nhận thua: “Đó là một mình ngươi độc chiếm A Niên!”
Thẩm Kinh Niên ý thức hoảng hốt mang theo nghẹn ngào lắc đầu: “Không được… Không thể có hai người… Em muốn nghỉ ngơi một chút…”
Tần Lệ đã dịu dàng ôm lấy cậu, từ phía sau hôn lên mặt thiếu niên: “Không có việc gì, A Niên, hắn ta thô lỗ như vậy, anh sẽ rất dịu dàng.”
Đồng thời dán lên còn có dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng.
Thiếu niên bị ấn eo ngồi trên dươиɠ ѵậŧ Thẩm Lệ, huyệt non mềm mại mở ra đến mức nuốt toàn bộ dươиɠ ѵậŧ. Mà lúc này phía sau lại có thêm một người, đang dán vào hậu huyệt của cậu chuẩn bị vào. Thẩm Lệ không có ý định tạo điều kiện thuận lợi cho Tần Lệ, từ đầu đến cuối đều không ngừng di chuyển, còn đang ấn vòng eo kia lên xuống. Tần Lệ cười cười, nắm lấy cặp mông mềm mại kia, sau khi lựa chọn góc độ xong, mạnh mẽ ưỡn người đi vào ——
Hai huyệt của A Niên đều bị hắn mở ra, cho nên động tác thô lỗ một chút cũng sẽ không được tốt lắm.
“Ah! ……”
Hậu huyệt lập tức bị mở ra, hai cái vật cực lớn tiến vào trong cơ thể, thiếu niên đương nhiên trong nháy mắt hét lên thành tiếng. Tiếng rêи ɾỉ cuối cùng đều phát run, mang theo thanh âm không khống chế được run rẩy. Bụng cậu dồn dập co rút lại, muốn để những thứ chen ra bên ngoài, nhưng không ngăn cản được Tần Lệ phía sau từng bước ép sát ——
“Không… Không được…” Thanh âm của cậu đứt quãng mà gian nan, cậu thở dốc từng ngụm, nước mắt liều mạng chảy xuống, “Quá, quá lắm…”
“Huyệt của A Niên rõ ràng rất ngon.” Tần Lệ cười, dán sát vào gáy cậu hôn lên tuyến thể, cũng bắt đầu xâm chiếm cúc huyệt phía sau, “Đừng sợ, A Niên…Em thấy sướиɠ phải không, rốt cuộc là anh thao em sướиɠ, hay là Thẩm Lệ trước mặt em làm cho em càng sướиɠ hơn…”
Hoa huyệt và hậu huyệt đồng thời bị thao cùng một lúc.
Thịt mềm bị kéo ra, hai người đều không cam lòng yếu thế chạy nước rút vào trong, động tác vừa mãnh liệt vừa nhanh chóng. Thiếu niên đang bị giáp công thừa nhận rõ ràng rêи ɾỉ đã thay đổi, thanh mang theo nức nở cùng hô hấp dồn dập. Thân thể của cậu đã chịu đựng quá nhiều rồi, hiện tại lại còn muốn triệt để phát triển tiến vào như vậy. Trên gương mặt dính đầy nước mắt, Thẩm Kinh Niên hoàn toàn đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© điên cuồng này, hai chân tách ra từng giọt nhỏ xuống.
Hoa huyệt và hậu huyệt đều không ngừng phun nước.
Giống như vòi nước quên tắt, liều mạng phun ra.
Da thịt va chạm phát ra âm thanh càng dày đặc.
Tần Lệ và Thẩm Lệ giống như là hai người đang tranh đấu trên người cậu, người này càng vào sâu, người kia càng cứng rắn, hoàn toàn bóp nát thịt mềm trong khoang bên trong thành một quả bóng. Thẩm Kinh Niên khóc đến khàn giọng, không nên lời, tiếng rêи ɾỉ so với bình thường càng thêm êm tai. Cậu là tiểu thiếu gia rụt rè, lúc ân ái luôn kiềm chế tiếng nức nở, nhưng giờ cậu đã hoàn toàn mất đi sự kiềm chế đó. Giọng nói thời thời khắc khắc đều run rẩy, tuyến thể còn đang bị Tần Lệ ngậm liếʍ ——
“Không được… Không được…”
Dâʍ ɖị©ɧ giữa hai chân không thể kiểm soát.
Thẩm Lệ hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cậu, cuối cùng cũng khống chế được đôi môi mềm mại kia, nuốt hết tiếng khóc vào bụng.
Tiếng khóc trong cung điện biến thành những tiếng rêи ɾỉ khàn khàn.
Cả người thiếu niên đều là mồ hôi, hoa huyệt không khống chế được phun triều không ngừng, làm cho linh hồn cậu bắt đầu dần dần mê man. Cậu không phải chưa từng thừa nhận Tần Lệ khi dễ như vậy, nhưng ước chừng lúc này thân thể thuộc về omega, mẫn cảm hơn bình thường rất nhiều. Hai luồng pheromone xâm nhập vào thân thể cậu, cậu cực kỳ hoảng hốt, có một loại ảo giác mình thật sự đang bị hai người khác nhau đùa bỡn. Ước chừng thật sự ý thức được người yêu đã đạt tới cực hạn, hai người đàn ông trước sau cậu rốt cục ăn ý chậm lại động tác.
Thẩm Lệ nhẹ nhàng mυ”ŧ môi dưới của cậu, Tần Lệ thì đang gặm cắn tai cậu.
“Đừng khóc, đều khóc hỏng rồi.” Hoàng đế mỉm cười khẽ dỗ dành.
Thẩm Lệ có thể cùng thiếu niên chính diện kề sát: “A Niên, có phải tôi làm cho em sướиɠ hơn không?”
Thẩm Kinh Niên còn chưa bình tĩnh lại, ánh mắt vẫn mang theo một chút mê man.
“Đều… Đều quá mức…”
Cậu thở dốc, tứ chi đều vô lực: “Tần Lệ, các anh đều quá đáng.”

Bình luận

Để lại bình luận