Chương 92

Hôm qua, hai người làʍ t̠ìиɦ đến tận đêm khuya. Khi Cố Thiển Thiền tỉnh dậy thì đã là giữa trưa. Cô nằm trên chiếc giường lớn quen thuộc đó, Trịnh Trúc Nghĩa không có ở trong phòng.
“Thức dậy.”
Cố Thiển Thiền nằm trong phòng ngủ đợi rất lâu cũng không thấy Trịnh Trúc Nghĩa đi vào, cô có chút không đợi được nữa nên muốn xuống nhà xem Trịnh Trúc nghĩa đã rời đi hay chưa. Khi cô xuống cầu thang, cô liền thấy Trịnh Trúc Nghĩa đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn còn đặt một hộp bánh kem lớn.
“Em có đói bụng không? Hôm nay có bánh kem ăn.” Trịnh Trúc Nghĩa cũng không có ý định giải thích chiếc bánh ngọt kia ở đâu ra.
“Sinh nhật của anh à?” Trong đầu Cố Thiển Thiền hiện lên vài ngày kỉ niệm, nhưng cô cũng không xác định. Vì cô không muốn tính ngày bằng cách đếm những ngày đau khổ đã trải qua. Nhưng hẳn là không sai biệt lắm. Trịnh Trúc nghĩa sinh ra vào giữa kì nghỉ hè. Trước đây cô ấy đã có ý định ghi nhớ ngày này.
Hôm nay thực sự là sinh nhật của Trịnh Trúc Nghĩa. Cố Thiển Thiền người luôn sống trong sự mơ hồ, ngay cả sinh nhật của chính mình cô cũng không nhớ. Tuy bằng rằng thường những cô gái sẽ không nhớ những ngày này cũng là điều dễ hiểu. Nhưng làm sao ác ma có thể bỏ qua cơ hội này đề yêu cầu lợi ích? Tuy rằng đêm hôm qua hai người ân ái đến rạng sáng, nhưng ác ma tham lam kia vẫn chưa hài lòng với điều đó.
“Xin lỗi.” Nhìn vẻ mặt của Trịnh Trúc Nghĩa , Cố Thiển Thiền liền biết đó là sự thật. Lời xin lỗi buột miệng phát ra.
“Thiển Thiền không thích anh, không nhớ cũng là điều bình thường.”
“Thực xin lỗi.” Cố Thiển Thiền cảm thấy có chút áy náy. Năm nay vẫn chưa đến sinh nhật của cô, nhưng vào sinh nhật năm ngoái Trịnh Trúc Nghĩa không chỉ tặng quà mà còn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cho cô. Cô mời một vài bạn học có quan hệ khá tốt với cô. Thành thật mà nói, Cố Thiển Thiền thực sự cảm động. Hình tượng của Trịnh Trúc Nghĩa trong tâm trí cô ngày càng sâu hơn. Sau đó, cô nghĩ rằng vào năm tới cô cũng phải dụng tâm chuẩn bị sinh nhật cho Trịnh Trúc Nghĩa.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cô phải làm gì để có thể chuẩn bị sinh nhật cho anh.
“Không sao, dù sao đã nhiều năm không tổ chức sinh nhật, anh cũng quen rồi.” Trịnh Trúc Nghĩa vẻ mặt có chút khổ sở, cô đơn.
“Ừm…Thực xin lỗi.” Cố Thiển Thiền chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt mong manh, cô đơn như vậy trên khuôn mặt của Trịnh Trúc nghĩa, vì vậy cô không khỏi mềm lòng.
“Không sao, ít nhất năm nay anh có em bên cạnh.” Trịnh Trúc nghĩa nhẹ nhàng nói.
“Chính là em chưa chuẩn bị quà tặng anh.” Cố Thiển Thiền trầm mặc một hồi, không biết nên làm như thế nào. Thật ra chuyện này đã sớm có chuẩn bị từ lâu, kể từ khi Trịnh Trúc Nghĩa giúp cô tổ chức sinh nhật vào năm ngoái, cô đã bắt đầu suy nghĩ xem năm nay sẽ tặng anh quà gì để đền đáp. Trịnh Trúc Nghĩa có một đoạn thời gian thích nghiên cứu pháp luật, vì vậy cô đã mua cả một bộ sách liên quan đến ngành luật, sau đó cô lại thấy Trịnh Trúc Nghĩa thích nghe những bài hát tiếng Pháp, vì vậy cô đã bí mật mua một số album của các ca sĩ mà anh thường nghe, cô dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị quà tặng cho anh, để ngừa lúc đó không có quà tặng gì thích hợp với anh. Thế cho nên, trong phòng ngủ nàng hiện tại còn có một đống đồ mua theo sở thích của Trịnh Trúc Nghĩa. Nhưng điều này, cô không có ý định nói cho Trịnh Trúc Nghĩa biết.
“Không bằng Thiển Thiền đem chính mình tặng cho anh đi.” Trịnh Trúc Nghĩa nghe vậy chẳng biết xấu hổ nói.
“Em…” Thật ra cũng không phải là không được. Cố Thiển Thiền tuyệt vọng nghĩ. Dù sao, việc đó đã được thực hiện rất nhiều, phải không? Nhưng là đem chính mình tặng cho anh… Cố Thiển Thiền lén nhìn anh. Phải làm gì khi thực hiện một điều quá mức như vậy. Cô đối với Trịnh Trúc Nghĩa có chút sợ hãi nhưng lại không chán ghét anh.
Có một loại người luôn nhớ rõ những đối xử tốt của người khác với mình, đối với những đối xử quá đáng cũng không thể thực tâm mà lấy oán báo oán. Cố Thiển Thiển chính là loại người như vậy. Tính cách này của cô có thể là một khuyết điểm, nhưng không nỡ lòng làm tổn thương người khác thì có gì sai?
“Chỉ đùa một chút thôi, có em ở đây anh cũng thực sự vui vẻ.”
“Thiển Thiền, hôm nay là sinh nhật của anh, đã mấy năm rồi anh không tổ chức sinh nhật, năm nay có em ở bên cạnh anh thực sự rất vui”
Trịnh Trúc Nghĩa vừa nói, anh vừa ôm cô từ phía sau anh lại lần nữa mở miệng, giọng anh trầm thấp, mang theo một chút ủy khuất và mong manh không thể phát hiện. Anh tựa cằm vào hõm vai của cô. Anh trìu mến dụi mặt vào cổ cô.
Cố Thiển Thiền nhớ tới trước kia Trịnh Trúc nghĩa ngẫu nhiên nhắc tới mẹ anh không còn nữa. Quan hệ của anh cùng với ba thật sự không tốt lắm. Tuy rằng ngày thường Trịnh Trúc Nghĩa luôn là một người dịu dàng và tỏa nắng, nhưng thật chất tất cả chỉ là ngụy trang. Trong một hoàn cảnh như vậy, nội tâm cô có chút bóng tối nhưng cô không thể hoàn toàn đổ cho anh. Cố Thiển Thiền bắt đầu bào chữa cho Trịnh Trúc Nghĩa từ tận đáy lòng. Bởi Trịnh Trúc Nghĩa không bao giờ đề cập nhiều đến chuyện cá nhân của mình. Cô cũng sẽ không chủ động đi hỏi, dù sao đây cũng là quyền riêng tư của anh. Nhưng hôm nay, Trịnh Trúc Nghĩa nói rằng đã lâu lắm rồi anh không ăn sinh nhật. Cố Thiển Thiển không nhịn được liên tưởng một hồi. Trong lòng càng thêm đau lòng Trịnh Trúc Nghĩa, cô cảm thấy chính mình đã thực sự bỏ bê bổn phận của một người bạn.
Thật ra, Cố Thiển Thiền trách nhiệm gánh thêm về phía mình. Trên thực tế, sự bao dung và thiên vị của cô dành cho anh đã vượt ra ranh giới bạn bè. Chỉ là cô không muốn thừa nhận mà thôi.
Đúng vậy, không ai sẽ thừa nhận mình là người không bình thường đâu?
Trịnh Trúc Nghĩa còn không biết rằng cô đã tạo ra một loạt hoạt cảnh khốn khổ cho anh. Anh chỉ cảm thấy rằng cơ thể của cô phối hợp mà thả lỏng. Anh không khỏi câu môi lên một chút.

Bình luận

Để lại bình luận