Chương 92

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 92

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Vạch Trần Bộ Mặt Thật và Cú Ra Tay Quyết Đoán

Nếu thật sự thích cô, năm đó hắn đã không coi thường thái độ cầu cứu của cô, làm lơ việc cô xin giúp đỡ. Cũng sẽ không tự cho mình là đúng mà mặc định rằng cô sẽ vĩnh viễn đứng yên một chỗ chờ đợi hắn. Cô đã cho hắn cơ hội, là chính hắn đã không cần đến nó.

Như bị kích động đúng vào dây thần kinh nhạy cảm nhất, Thẩm Hành vung tay một cái, trực tiếp hất đổ chiếc bàn nhỏ bên cạnh xuống sàn nhà kêu loảng xoảng. Hắn cố nén giọng cảnh cáo: “…Câm miệng.”.

Câm miệng ư? Càng không thể. Gia Ngộ tiện tay buộc túm mái tóc dài lên cao, khí thế ngang ngửa không hề thua kém, cô nói từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch: “Thẩm Hành, nếu chỉ là đơn thuần muốn thay tôi thử lòng Mục Phách thì cậu cần gì phải mang tôi đến tận nơi này chứ? Tất cả mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, cậu muốn làm cái trò xấu xa gì còn cần tôi phải nói rõ ra nữa hay sao?”.

Thẩm Hành nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, trong mắt hội tụ cả một cơn gió lốc dữ dội.

Gia Ngộ tiếp tục nói: “Cậu cho rằng tôi đã quên rồi sao? Năm lớp 11 cậu không thích cô bé nữ sinh cả ngày chỉ biết bám theo cậu kia, nhất thời xúc động liền đem người ta lừa đến phòng chứa thiết bị thể dục nhốt lại. Kết quả đến tận giờ cơm chiều cậu lại sợ hãi sự việc bại lộ, chạy đến nhờ tôi quay lại trường học thả người ta ra ngoài. Sau đó cũng chính là tôi đã thay cậu gánh tội đấy.”. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, “Cậu trước nay vẫn luôn không hề có can đảm dám chịu trách nhiệm cho hành động của chính mình.”.

Nhưng Thẩm Hành của bây giờ so với trước kia đã thông minh hơn rất nhiều rồi, không còn giống như năm đó hành động không thèm suy nghĩ đến hậu quả nữa, cũng đã biết cân nhắc lợi hại trước khi sự việc phát sinh. Nếu không thì hiện tại Gia Ngộ cũng sẽ không thể lành lặn mà đứng ở chỗ này nói chuyện với hắn được. Nếu không phải trong quá trình đó cũng có đủ thời gian để do dự, nếu không phải sợ hãi những hệ lụy kéo theo sau này quá lớn, có lẽ người đàn ông trước mặt này đã sớm bị “tinh trùng xông lên não” mà tùy tiện làm bậy rồi.

Gia Ngộ quá hiểu Thẩm Hành. Thẩm gia, Văn gia, cùng với mối quan hệ mong manh như đi trên băng mỏng của họ hiện tại… Tất cả những điều đó đều khiến Thẩm Hành phải băn khoăn lo nghĩ, hắn không có khả năng dám lấy những thứ đó ra để đánh cược. Một kẻ có tà tâm nhưng lại không có đủ can đảm làm chuyện xấu xa sao có thể dám động vào người cô được chứ?. Khẳng định là trên đường mang cô đến khách sạn hắn đã bắt đầu đổi ý rồi, còn lấy ra một cái cớ sứt sẹo là để thử lòng Mục Phách nữa chứ. Hắn không hề thay đổi, từ đầu đến cuối đều chỉ là một kẻ ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, một kẻ tự đại hợm hĩnh mà thôi.

“Văn Gia Ngộ, tôi bảo cậu câm miệng lại!” Thẩm Hành gầm lên.

“Tôi nói sai sao?” Gia Ngộ thương hại nhìn hắn, “Thẩm Hành, cậu làm tôi cảm thấy thật đáng sợ.”. Hoặc nói đúng hơn là đáng thương.

“Cậu thì biết cái gì chứ?” Thẩm Hành nâng mi mắt lên, liếc cô một cái lạnh như băng, “Cậu vốn dĩ là của tôi. Nếu không phải là thằng Mục Phách kia thì người kết hôn với cậu chính là tôi rồi.”.

“Tôi hiện tại có thể nói rõ ràng cho cậu biết, kể cả không có Mục Phách, cũng tuyệt đối không có khả năng là cậu đâu.” Gia Ngộ đáp trả đanh thép. Cô cầm lấy túi xách và áo khoác, điện thoại di động đã bị tắt nguồn từ lúc nào, cô bấm nút khởi động lại máy, đến cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho hắn nữa, “Cậu tốt nhất là trong lúc tôi ngủ không có làm ra chuyện gì đấy nhé.”.

Cánh cửa bị khóa trái từ bên trong. Người còn chưa kịp đi đến gần thì sau lưng đã truyền đến một trận lạnh lẽo thấu xương.

“Cậu chẳng lẽ không muốn biết trong lúc cậu ngủ tôi đã làm gì sao?” Giọng nói của hắn đầy vẻ đe dọa.

Gia Ngộ mặt không đổi sắc chuẩn bị mở cửa: “Cậu cảm thấy có thể lừa được tôi sao?”.

“Vậy nếu là Mục Phách thì sao?”.

“Cậu…” Gia Ngộ còn chưa nói hết câu đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân dồn dập đang tiến lại gần. Cô phản ứng cực nhanh né người sang một bên, sống lưng đập mạnh vào bức tường cứng rắn phía sau cũng cắn răng chịu đựng. Lấy chiếc áo khoác che chắn trước ngực, cô quát lên: “Cậu điên rồi!”.

“Không phải cậu nói tôi không có can đảm sao?” Cách nhau vài bước chân, Thẩm Hành dừng lại, thong thả ung dung cởi bỏ nút áo sơ mi thứ hai, “Tôi nể tình cậu đang tức giận nên mới thương hoa tiếc ngọc, đau lòng cho cậu. Nhưng kết quả thì sao chứ? Nếu cậu đã không biết cảm kích, vậy thì tôi đây việc gì phải để ý đến ánh mắt của cậu nữa.”.

Đồ điên!. Gia Ngộ lúc này mới thực sự lộ ra biểu tình hoảng loạn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận