Chương 92

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 92

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Động tác của Diệp Nam Phong càng lúc càng nhẹ, giống như lông chim quét qua điểm G của cô, anh còn ra lệnh cho cô: “Em kiềm chế chút, đừng đạt cao trào, nếu để ướt nơi đó thì phải bôi lại một lần nữa.”

Cô rất dễ lên đỉnh nên Diệp Nam Phong không muốn làm dạo đầu cho cô vì lúc bôi thuốc sẽ rất phiền phức, nhưng anh không ngờ rằng thân thể em gái mình lại tiến vào trạng thái nhanh như vậy.

Diệp Chi cắn răng chịu đựng, thật vất vả mới bôi xong thuốc. Cô còn chưa kịp nghỉ giải lao thì Diệp Nam Phong lại lấy ra một loại chất lỏng khác, bôi lên chỗ gần đó.

Anh giải thích: “Đây là nước keo đặc biệt có thể dính vào cơ thể, không bị bong trong một tháng trừ khi dùng dung dịch riêng để tẩy.

Diệp Chi lắc đầu: “Không, không cần….”

Hành vi của anh trai thật sự quá đáng sợ, anh ấy thậm chí còn lấy một vật hình cầu có kích thước bằng trái mận và đẩy nó vào hoa huyệt cô.

Vật thể lạ lạnh lẽo kia dần dần tiến vào âm đạo, Diệp Nam Phong còn ấn nó một lúc mới báo cho cô biết cuộc tra tấn đã kết thúc.

“Được rồi.”

Anh lấy dụng cụ ra khỏi người Diệp Chi, âm đạo bị buộc phải giãn nở cuối cùng cũng được giải phóng. Khi lỗ huyệt từ từ đóng lại, quả bóng trong cơ thể chạm vào vách thịt nhô lên của cô, Diệp Nam Phong vừa lấy đồ ra liền nghe thấy Diệp Chi bất ngờ rên rỉ một tiếng.

“Ưm….”

Hai chân cô run lên: “Bên trong vẫn còn cái gì đó…”

Diệp Nam Phong bình thản nói: “Anh nhét vào thứ có thể khiến em tạm thời quên đi đau buồn.”

Cứ như vậy, bên trong âm đạo cô bất cứ lúc nào cũng bị thứ đồ đó chọc vào, Diệp Chi hơn nửa ngày vẫn không thích ứng được với nó, động một chút là quả bóng lại ma sát vào vách thịt mẫn cảm. Lúc Diệp Nam Phong cởi dây trói, mặc quần áo cho cô, chỉ một va chạm nhỏ nhất cũng khiến dòng điện bên dưới dâng trào lên.

Cô nằm trên giường không dám nhúc nhích: “Phải để đó….. bao lâu?”

“Chờ đến khi Chi Chi chấp nhận được thân thế của mình, quả bóng nhỏ bên trong sẽ giúp em dời đi sự chú ý, và Chi Chi sẽ không còn đau lòng nữa.”

Đồng tử Diệp Chi run rẩy, vẻ mặt không thể tin được.

Cô cho rằng nhiều nhất là một giờ, chỉ chịu một lát thôi cô cũng đã không chịu nổi, nhưng anh trai lại nói phải đợi cho đến khi cô chấp nhận thân thế của mình?

Diệp Nam Phong đang sắp xếp lại những thứ kia, Diệp Chi bất đắc dĩ phải tự đưa tay vào bên trong, muốn lấy quả bóng ra, nhưng ngón tay của cô chỉ có thể đụng vào một vật đàn hồi, bề mặt nhẵn nhụi và cố định ở chỗ đó. Cho dù Diệp Chi có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển dù chỉ một chút.

“Em…. em không còn buồn nữa…. em không muốn thứ đồ đó….”

Diệp Nam Phong đã thu dọn xong, quay lại thì nhìn thấy Diệp Chi đang nhìn anh với hai mắt đẫm lệ.

Trong mắt cô đầy sương mù, xem ra lúc này cô đã bị thứ đồ đó tra tấn sắp tới rồi, thậm chí nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Diệp Nam Phong nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ngồi dậy.

Động tác lớn như vậy khiến cho quả bóng nhỏ bên trong nhanh chóng lướt qua các vách thịt nhô lên của cô.

“A…. ư…”

Diệp Chi lảo đảo ngã vào bả vai Diệp Nam Phong.

Anh đỡ lấy thân thể cô: “Chi Chi phải làm quen với nó, trong mấy ngày tới, Chi Chi đều phải tự mình đi lại.”

Diệp Chi dựa vào giường phía sau, không nói lời nào.

Diệp Nam Phong rất biết cách khiến cô nghe lời: “Ba mẹ đang đợi em về nhà, em có muốn luyện tập trước một chút?”

Diệp Chi nghiêng đầu sang, ấm ức nhìn anh.

Cô biết ba mẹ nhất định rất lo lắng cho cô, cho dù cô không phải là con ruột thì họ cũng đã yêu thương chăm sóc cho cô hơn hai mươi năm nay.

Hơn nữa, đứa con ruột hư hư thực thực còn lại thì đã chết, sẽ không có ai tranh giành tình yêu của ba mẹ với cô.

Diệp Chi chậm rãi nhấc chân lên, quả bóng trong cơ thể theo chuyển động của cô mà cọ xát vào điểm G, làm cô vừa đặt chân xuống đất đã phải thở dốc một phen.

“Ưm….”

Diệp Chi bước một bước thở dốc một hơi, thật vất vả mới bước được chân thứ hai, hai chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, phải dựa vào chiếc giường phía sau.

Bình luận (0)

Để lại bình luận