Chương 92

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 92

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Bình Minh Hạnh Phúc Và Tin Dữ Nơi Bão Tố
Sáng hôm sau, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi xuống căn biệt thự xa hoa của Hoắc gia, xua tan đi sự ảm đạm của những ngày mưa bão. Hoắc Tiểu Đồng, với cái chân còn đi nhắc, gần như muốn lao sầm vào phòng mẹ mình để báo tin vui. Cô nàng không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Cái gì mà sống thử chứ? Giấy đăng ký kết hôn anh hai cô đã làm xong xuôi cả rồi, sống thử chẳng khác nào sống thật! Với bản lĩnh của anh hai, chị dâu tương lai chắc chắn sẽ không còn đường lui.
“Mẹ! Mẹ ơi! Tin vui động trời!”
Trình Mẫn đang ngồi uống trà trong phòng khách, thấy con gái hớt hải chạy vào thì nhíu mày:
“Con làm cái gì mà như bị ma đuổi thế? Chân cẳng thế kia còn chạy nhảy!”
“Mẹ, chị Y Hân… chị ấy đồng ý rồi! Chị ấy nói sẽ cho anh hai cơ hội, sẽ dọn về sống chung!”
Trình Mẫn đặt tách trà xuống, đôi mắt sáng lên vẻ mừng rỡ không che giấu:
“Thật vậy sao con? Con bé nói thế thật à?”
“Vâng! Tối qua chị ấy nói chuyện với con cả đêm. Mẹ, mẹ mau chuẩn bị đi, lát nữa chị ấy sẽ đến đấy!”
Trình Mẫn đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt vừa hồi hộp vừa phấn khởi. Bà biết mình đã sai lầm khi định kiến với Phỉ Y Hân, và hành động cứu mạng của cô gái ấy đã hoàn toàn chinh phục bà. Giờ đây, nghe tin con dâu chịu mở lòng, bà cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.
“Người đâu! Mau chuẩn bị phòng ốc, nấu những món bổ dưỡng nhất! Nhanh lên!”
Cả căn biệt thự Hoắc gia bỗng chốc rộn ràng hẳn lên. Người hầu kẻ hạ chạy đôn chạy đáo, không khí vui tươi tràn ngập.
Chẳng bao lâu sau, Phỉ Y Hân xuất hiện trước cổng biệt thự. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân màu be nhạt, khoác hờ chiếc áo len mỏng, trông vừa dịu dàng vừa thanh thoát. Dù sắc mặt vẫn còn chút nhợt nhạt do cơn ốm nghén hành hạ, nhưng thần thái của cô đã tươi tỉnh hơn nhiều.
“Tiểu… Tiểu Hân!” – Trình Mẫn bước ra đón, giọng nói có chút run run vì xúc động.
“Chào… Chào bác.” – Phỉ Y Hân cúi đầu lễ phép, đôi mắt cụp xuống che giấu sự ngại ngùng.
“Con đến là tốt rồi, mau vào nhà đi.”
Trình Mẫn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Phỉ Y Hân, ân cần dắt cô vào phòng khách. Hoắc Tiểu Đồng cũng khập khiễng đi theo, miệng cười toe toét:
“Chị, sao hôm nay chị đến thế? Bên ngoài gió vẫn còn to lắm.”
“Tôi ở khách sạn buồn chán quá nên đến đây.” – Phỉ Y Hân đáp, thực ra cô muốn đến để nói lời xin lỗi chính thức với mẹ của Hoắc Đông Thần về thái độ gay gắt hôm trước.
Ba người phụ nữ ngồi xuống ghế sofa. Trình Mẫn đích thân rót trà nóng cho Phỉ Y Hân, ánh mắt bà nhìn cô tràn đầy yêu thương và hối lỗi:
“Y Hân, con cứ dọn đến đây sống cùng chúng ta đi. A Thần đang đi công tác, chờ nó về thì hai con sửa sang lại phòng của mình. Nhà này rộng lắm, con muốn ở đâu cũng được, mẹ sẽ không can thiệp nữa.”
Phỉ Y Hân cầm tách trà ấm trong tay, hơi ấm lan tỏa khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô định mở lời nói về chuyện mình muốn về nước, nhưng chưa kịp cất tiếng thì…
“Không xong rồi phu nhân! Thiếu phu nhân! Nguy to rồi!”
Một người hầu hớt ha hớt hải chạy từ ngoài vườn vào, khuôn mặt tái mét, cắt không còn giọt máu, giọng nói lạc đi vì sợ hãi.
Không khí ấm áp trong phòng khách bỗng chốc đông cứng lại. Trình Mẫn đứng bật dậy, quát lớn:
“Có chuyện gì mà hốt hoảng như thế? Mau nói!”
Phỉ Y Hân cảm thấy tim mình hẫng một nhịp, lồng ngực thắt lại đau đớn. Dự cảm chẳng lành vốn đã âm ỉ từ đêm qua nay bùng lên dữ dội. Bàn tay cô siết chặt lấy tách trà đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
“Dạ… Thiếu gia… Thiếu gia…” – Người hầu lắp bắp, thở không ra hơi.
“Nói mau! A Thần làm sao?” – Trình Mẫn gần như hét lên.
“Chiếc phi cơ riêng đưa thiếu gia từ thủ đô trở về… đã… đã bị rơi rồi! Hiện tại… hiện tại mất liên lạc hoàn toàn, đội cứu hộ đang tìm kiếm nhưng…”
“Choang!”
Tách trà trên tay Phỉ Y Hân rơi xuống sàn nhà, vỡ tan tành. Nước trà nóng bắn tung tóe lên chân cô nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn. Tai cô ù đi, mọi âm thanh xung quanh dường như bị hút vào một hố đen sâu thẳm. Chỉ còn lại câu nói “phi cơ bị rơi” vang vọng, đập vào màng nhĩ như tiếng búa tạ.
“Cô nói cái gì?” – Trình Mẫn lảo đảo, may mà Hoắc Tiểu Đồng kịp thời đỡ lấy bà. Cả ba người phụ nữ như bị sét đánh ngang tai.
Phỉ Y Hân đứng dậy, cả người cô căng cứng như dây đàn sắp đứt. Cô lao đến, ghì chặt lấy bả vai người hầu, đôi mắt đỏ ngầu, gầm lên một tiếng xé lòng:
“Cô nói dối! Không thể có chuyện đó được! Anh ấy mới gọi cho tôi hôm qua! Anh ấy bảo sẽ về với tôi mà! Cô nghe tin vịt ở đâu? Nói mau!”
“Là… là tin từ tổng bộ báo về… Trời mưa bão lớn quá, nhưng thiếu gia nhất quyết đòi bay về ngay trong đêm nên… nên gặp nạn… Thiếu phu nhân, tôi không dám nói dối…” – Người hầu sợ hãi khóc nấc lên.
“Không! Không thể nào! Anh ấy không thể xảy ra chuyện được! Hoắc Đông Thần không thể chết!”
Phỉ Y Hân hét lên trong tuyệt vọng, nước mắt tuôn rơi như mưa rào. Cô không tin! Cô không muốn tin! Rõ ràng trước khi đi hắn còn ôm cô, hôn cô, hứa hẹn đủ điều. Tại sao? Tại sao lại tàn nhẫn với cô như vậy?
Cơn đau đớn tột cùng ập đến, không chỉ ở trái tim đang rỉ máu mà còn lan xuống tận bụng dưới. Một cơn quặn thắt dữ dội khiến Phỉ Y Hân gập người lại, mặt cắt không còn giọt máu.
“Đau… Đau quá…” – Cô rên rỉ, tay ôm chặt lấy bụng.
“Y Hân! Con sao vậy?” – Trình Mẫn hoảng hốt lao tới đỡ lấy cô.
“Trời ơi! Máu! Mẹ ơi, chị ấy chảy máu rồi!” – Hoắc Tiểu Đồng hét lên kinh hoàng khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi đang chảy dọc xuống đôi chân trắng nõn của Phỉ Y Hân, thấm đẫm chiếc váy màu be.
Phỉ Y Hân cảm thấy sức lực bị rút cạn, bóng tối ập đến bao trùm lấy tâm trí cô. Trước khi ngất đi, cô chỉ kịp thì thào một câu yếu ớt:
“Con tôi… Hoắc Đông Thần… Cứu con…”
Rồi cô ngã gục vào vòng tay của Trình Mẫn, thế giới chìm vào màn đêm vô tận.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận