Chương 92

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 92

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cô đứng đực ra đó làm gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“…” Vũ Tranh thoáng giật mình, nhanh chóng thu hồi lại những dòng suy nghĩ đang miên man trong đầu. Cô nắm chặt lấy túi đồ vừa mới mua, gượng gạo nở một nụ cười: “Trễ như thế này rồi mà anh vẫn còn đến đây để thăm Hỷ Hỷ nữa ạ?”

“Chúng ta cần nói chuyện với nhau một lát.” Anh nói, giọng điệu không chút cảm xúc.

Dãy hành lang dài hun hút giờ đây không còn mấy người qua lại nữa, Giang Vũ cùng với người phụ nữ kia đã ngồi xuống chiếc ghế chờ ở đó được khoảng hơn 10 phút rồi. Anh cũng chẳng hề biết phải nói gì với cô cả, chỉ đơn giản là kêu cô lại đây ngồi xuống cùng anh một lát mà thôi.

“Anh không định… nói gì hết với em sao?” Cô dè dặt hỏi.

“Giữa tôi và cô thì còn có chuyện gì để mà nói nữa chứ?” Anh đáp trả lạnh lùng.

Vũ Tranh mím chặt môi lại, rồi lại cong môi lên cười nhạt một tiếng: “Cái thủ tục để giành lại quyền nuôi con ấy… anh đã làm đến đâu rồi?”

“Chuyện đó không cần cô phải quan tâm đâu, sẽ xong xuôi nhanh chóng thôi.” Giọng anh vẫn lạnh như băng.

Lồng ngực cô đột nhiên thắt nghẹn lại, cô không thể nào ngờ được rằng chỉ với một câu nói đơn giản như vậy lại có thể khiến cho bản thân mình cảm thấy đau đớn đến thấu tận tâm can.

Hỷ Hỷ bé bỏng của cô…

“Ừm… Hỷ Hỷ con bé có một thói quen xấu khi đi ngủ, con bé thường hay quấy khóc lắm nếu như không có ai nằm ở bên cạnh, cũng thường xuyên mè nheo và rất hay bám người nữa. Con bé không thể nào ăn được tôm đâu vì bị dị ứng nặng lắm, cũng không thể nào uống được những loại đồ uống có chứa caffeine…” Cô bắt đầu liệt kê những thói quen của con gái.

“Con bé rất thích chơi với gấu bông… nhưng lại không hề thích những thứ đồ chơi kinh dị đâu… con bé cũng… cũng rất mong muốn có được một người ba nữa… Vậy nên xin anh… hãy chăm sóc cho con bé thật tốt nhé…” Giọng cô nghẹn ngào.

“Năm đó rốt cuộc là ai đã sai khiến cô phải lên giường cùng với tôi hả?” Anh đột nhiên hỏi sang chuyện khác.

Vũ Tranh im lặng không nói gì, hai bàn tay cô cứ bấu chặt vào nhau đến độ sắp bật cả máu ra rồi. Người phụ nữ đó ở trong giới giải trí này có thừa quyền lực trong tay, nếu như chẳng may để cho anh phải đắc tội với bà ta, thì cô sợ rằng sự nghiệp đang trên đà phát triển của anh sẽ lại bị đổ vỡ thêm một lần nữa mất.

“Về sau này anh đừng có thắc mắc về chuyện đó nữa nhé… Tất cả đều là do em đã tự nguyện làm cả…” Cô cố gắng nói dối.

“Nếu như là cô đã tự nguyện làm, thì đã chẳng phải cất công đăng đàn lên tiếng đính chính lại mọi chuyện rồi lại còn ôm hết mọi tội lỗi về phía mình làm gì nữa.” Giang Vũ nói với giọng ảm đạm, không nhanh cũng không chậm: “Vũ Tranh à, tôi hiện tại là đang cố gắng tìm cho bản thân mình một lý do chính đáng nhất để có thể không còn căm hận cô nữa. Cho dù đó có là một lý do cỏn con đi chăng nữa, thì tôi cũng muốn mượn nó để mà nương tựa vào.”

Bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ lại bao trùm lấy cả hai người, Vũ Tranh không dám ngẩng đầu lên để đối diện với ánh mắt của anh, hai mắt cô cứ dí chặt vào mấy đầu ngón tay đang bị cô bấu đến mức chảy cả máu ra rồi. Sau cùng thì chỉ còn lại một tiếng thở dài đầy nặng nề.

“Đúng là tôi không thể nào trông mong được bất cứ điều gì từ cô cả.” Anh đứng bật dậy, tiện thể đặt chiếc khăn tay sạch sẽ của mình lên đôi bàn tay đang rướm đầy máu của cô. Rồi anh lạnh lùng quay người rời đi.

“Giang Vũ à, anh đợi đã…” Cô lập tức ngồi dậy theo, hốc mắt cô đã đỏ rực lên từ lúc nào không hay cùng với âm giọng đang run run vì xúc động: “Anh đợi… Đợi cho đến khi nào em có đủ can đảm đã… Rồi em sẽ kể hết cho anh nghe mọi chuyện… có được không anh?”

“… Tùy cô thôi!” Anh đáp lại thờ ơ rồi khuất dạng sau lối rẽ.

Vũ Tranh lặng lẽ nhìn theo tấm lưng của anh khuất dần sau lối rẽ ở cuối hành lang, nước mắt cô lúc này cũng không thể nào kìm nén lại được nữa rồi, cứ thế mà bộc bạch tuôn trào ra không ngừng. Cô phải làm sao bây giờ đây? Tội lỗi mà cô đã gây ra đã đủ lớn lắm rồi, cô thật sự không hề muốn nó lại ngày một trở nên lớn hơn nữa đâu.

Giang Vũ đi dọc theo dãy hành lang dài hun hút, tâm trạng anh lúc này phức tạp còn hơn cả bị chó táp nữa. Chết tiệt thật!

“Một người đàn ông đang có tầm ảnh hưởng lớn trong giới giải trí, vậy mà sau lưng lại có một đứa con riêng. Giang ảnh đế à, nếu như chuyện này mà bị tuồn ra ngoài, thì anh nghĩ rằng thanh danh trong sạch mà anh đã cố gắng gây dựng bấy lâu nay sẽ còn giữ lại được bao nhiêu phần đây hả?” Một giọng nói lạ lẫm vang lên từ phía sau lưng anh.

Bước chân của anh khựng lại ngay lập tức, anh ngoảnh mặt lại nhìn người phụ nữ vừa mới lên tiếng kia. Anh nhíu mày hỏi: “Cô là ai vậy?”

Diệp Tu Chân chỉ khẽ cười mà không nói gì cả, vẻ mặt cô ta lúc này trông rất ngạo mạn như thể vừa mới bóp chết đi sinh mạng của một ai đó vậy.

“Giang ảnh đế à, tôi đã nắm được thóp của anh trong tay rồi đấy.” Cô ta nói, giọng điệu đầy vẻ đắc thắng.

Giang Vũ cũng không hề tỏ ra yếu thế chút nào, anh u ám nhìn thẳng vào người phụ nữ kia: “Cô muốn cái gì đây?”

“Chẳng phải là anh rất thích Lục Hiểu Dư lắm hay sao? Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau hợp tác vui vẻ đi. Vừa có thể giúp anh giấu nhẹm đi được cái chuyện anh đang có con riêng ở bên ngoài, cũng vừa hay giúp cho cả hai chúng ta đều có được người mà mình mong muốn.” Cô ta đưa ra lời đề nghị.

“Thế nào hả? Chúng ta có nên hợp tác với nhau hay không?”

“Cắt, cắt ngay!” Vị đạo diễn bực dọc hô to hiệu lệnh, vẻ mặt ông tỏ ra bất mãn ra mặt: “Giang Vũ à, ngày hôm nay cậu rốt cuộc bị làm sao vậy hả? Đây mà là diễn xuất của một ảnh đế hay sao chứ? Cậu đang cố tình đùa giỡn với tôi đấy à?”

“Tất cả mọi người giải lao trong vòng hai mươi phút, các diễn viên hãy gấp rút đọc lại kịch bản của mình đi.” Ông nói thêm.

Lục Hiểu Dư đứng lặng yên ở một góc xa, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh thì ít nhiều cô cũng đã hiểu được nguyên do rồi. Một người đàn ông đang đứng ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, vậy mà lại đùng một cái biết được tin tức mình đã có con rơi ở bên ngoài, lại còn là con của chính người phụ nữ đã từng khiến cho mình phải sống dở chết dở nữa chứ. Hoàn cảnh này cũng giống hệt như cô của năm đó đã bị hắn nhẫn tâm làm hại cho đến mức suýt chút nữa là mất mạng vậy.

Cái cảm giác đó… cô đương nhiên là người hiểu rõ nhất.

Lục Hiểu Dư cầm tạm một chai nước lọc trên bàn lên, rồi lại chầm chậm tiến lại gần chỗ của Giang Vũ hơn. Cô đặt chai nước vào trong lòng bàn tay anh, rồi cũng thuận tiện ngồi xuống khoảng trống ở bên cạnh anh.

“Nghe nói là anh đã nhờ Tống tổng điều tra giúp thông tin của cô gái kia rồi phải không?” Cô hỏi, giọng điệu có chút dò xét.

Anh vặn nắp chai nước ra rồi đưa lại cho cô, tiện thể chỉ “ừ” một tiếng đáp lại: “Chuyện đó bây giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi, có biết cũng được mà không biết thì cũng chẳng sao cả.”

Lục Hiểu Dư nhìn chai nước đang nằm trong lòng bàn tay mình, một cảm giác tội lỗi lại ồ ạt ập tới trong lòng cô. Việc cô từ chối một người đàn ông tốt như anh, chính là một tội lỗi lớn nhất mà cả cuộc đời này của cô chưa chắc đã có thể gột rửa cho sạch sẽ được.

“Giang Vũ à, em thật sự…”

“Em và Tống tổng định khi nào thì sẽ tổ chức hôn lễ vậy?” Anh ngắt lời cô, hỏi sang chuyện khác.

“Em cũng không biết nữa, em thật sự vẫn chưa hề nghĩ đến chuyện đó đâu. Em định bụng là sẽ đợi sau khi quay xong bộ phim này rồi mới tính tiếp…” Cô đáp, giọng có chút ngập ngừng.

Giang Vũ khẽ cười một tiếng, đối với anh bây giờ thì chuyện thắng thua trong tình yêu cũng không còn quan trọng nữa rồi. Cô có đến với ai cũng được cả, miễn là cô có thể cảm thấy hạnh phúc là được rồi.

Anh chống hai tay ra phía sau lưng mình làm điểm tựa, rồi lại ảm đạm ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh: “Giữa hai người các em đã có tình cảm với nhau rồi, thì anh thật sự đấu không lại được nữa đâu. Nếu như thật sự có kiếp sau tồn tại, thì hãy nhớ cho anh một cơ hội nhé.”

“Ừm… Nhất định em sẽ cho anh một cơ hội mà.” Cô đáp lại, giọng điệu chắc chắn.

Nhớ lại hình ảnh người phụ nữ xa lạ đêm hôm qua, sắc mặt anh càng lúc lại càng trở nên âm u và khó nhìn hơn. Rốt cuộc thì cô ta là ai cơ chứ?

Bình luận (0)

Để lại bình luận