Chương 92

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 92

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Tôi rất no, ăn không vô.”

Phó Hưu xoa xoa bụng cô, “Em cho rằng tôi ngốc sao, hôm qua cả một này không ăn cũng không đói, em là đang làm nũng với tôi, hay là cố ý chọc giận tôi?”

Anh càng ngày càng không kiềm chế được cảm xúc, chỉ và mâm cơm “Đem cơm này ăn hết toàn bộ cho tôi, nếu như lại có dũng khí ăn một miếng, tôi đem tất cả phần còn lại đổ vào phía dưới của em!”

Những ngày bị không chế này, cô đã học được phản xạ có điều kiện, khi anh nói ra những điều này cũng đã đủ khiến cô sợ hãi, nhưng mà không có cách nào, cô thật sự không ăn được.

“Tôi thật sự rất no, thực sự không ăn được, tôi thực sự không ăn được.”

Phó Hựu đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhìn vẻ mặt của cô, khó chịu cúi người xuống gần như nằm trên giường.

Anh nhớ lại vài ngày nay cô ăn thực sự ít, mỗi lần ăn xong liền làm tình, làm xong liền ngủ, cho dù thân thể ai cũng không chịu được hành hạ như vậy.

Đột nhiên trong lòng bắt đầu hoảng hốt, anh lấy toàn bộ chăn đè lên thân thể cô, lạnh giọng nói, “Đắp vào! Đừng nhúc nhích!”

Nói xong liền vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Từ Ứng đi ra từ ngành y dược, biết sắp đi khám bệnh cho cô Khương, cậu thực sự hoảng sợ, cho rằng là chấn thương gì đó, liền cầm lấy hộp thuốc đã rất lâu không dùng đến, nhưng mà phát hiện ra chỉ là bệnh chán ăn.

Người trên giường yếu ớt nằm ở đó, lộ ra trên cánh tay và cổ đều là vệt đỏ, có thể tưởng tượng ra thân thể đã chịu đối xử tàn ác như nào.

Cậu nói là tình dục quá độ, nhưng mà cậu không có dũng khí để nói ra, cậu định dùng ngôn ngữ mập mờ một chút để nói với ông chủ cho giảm bớt tình dục.

Nhưng sau khi chạm vào cổ tay cô để chẩn mạch, cậu liền phát hiện không bình thường.

Xác nhận ba bốn lần, khẳng định không còn nghi ngờ, cậu ngẩng đầu lên kinh ngạc, “Ông chủ, cô Khương đang mang thai.”

Người trên giường đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi hiện lên vẻ sợ hãi.

Mang thai…..không có khả năng, không muốn, cô không muốn!

Phó Hựu đột nhiên dấy lên vui sướng, nhưng lại nghe thấy một âm thanh kinh hoàng.

“Tôi không muốn….” Cô gần như khóc to lên, cô vậy mà mang thai con của anh, thà chết đi còn hơn, không muốn! Tuyệt đối không cần mang thai đứa con của anh!

Đi chết đi….chết đi.

Cô run rẩy nhìn xung quanh, dùng một tay chống cơ thể bằng đầu lùi lại, giống như đã bị kinh sợ, sợ hãi rụt rè như chuột tránh mèo, chậm rãi đứng dậy dựa vào góc giường.

Từ Ứng có chút kinh hãi trước phản ứng của cô, nhưng hiện tại nhìn lại, cô mới là người sợ hãi nhất, nhìn cô đứng dậy dựa vào góc giường, đôi mắt mở to như chuông đồng, chăn bắt đầu ở thân thể cô rơi xuống, cậu vội vàng đi qua nhưng không kịp, cô đã nhanh hơn một bước, quay đầu đập mạnh vào tường.

Khi con người ta tuyệt vọng thì họ có thể làm mọi thứ.

“A—–” Từ Ứng kinh hãi vươn tay, người đàn ông bên cạnh phản ứng nhanh hơn lao về phía trước, nhưng mà vẫn không ngăn được động tác của cô, xương đầu va vào tường phát ra một âm thanh đáng sợ.

Cô muốn chết, nhưng cô không thành công, ngoài việc máu trên trán chảy không ngừng biến thành cơn chấn động não, và cô đang mang thai một đứa bé đáng lý không nên có, cô thương tàn dè vặt mà sống ra, thì không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Cô được đổi căn phòng khác, vách tường được bao bọc mềm mại xung quanh đang khiến nội tâm cô phản khán, ngồi ở trên giường một mình nhìn chằm chằm vỏ bọc mềm màu trắng cách đó không xa, khuôn mặt không chút máu tái nhợt cùng với băng gạc trắng trên trán càng giống với sắc mặt người chết trắng bệch.

Môi cô khẽ mấp máy, muốn nằm nghiêng người nằm xuống, nhưng cô lại bị dây xích cổ buộc chặt, vai kê trên đầu giường, cô phải nằm thẳng thì mới có thể vừa với độ dài của dây xích.

Đột nhiên không muốn nằm nữa, dựa vào đầu giường mềm mại, đờ đẫn mở mắt ra.

Bình luận (0)

Để lại bình luận