Chương 93

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 93

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Cơn Ác Mộng Và Sự Thật Đau Lòng
Căn biệt thự Hoắc gia chìm trong không khí tang thương và hỗn loạn. Tiếng bước chân chạy rầm rập, tiếng ra lệnh của quản gia, tiếng khóc thút thít của người hầu, tất cả hòa lẫn vào tiếng mưa bão đang gào thét bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng ngủ lớn, các bác sĩ tư nhân giỏi nhất đang vây quanh giường bệnh của Phỉ Y Hân. Trình Mẫn đứng bên cạnh, hai tay nắm chặt vào nhau cầu nguyện, nước mắt bà đã cạn khô, chỉ còn lại sự lo lắng tột độ. Bà vừa nhận tin con trai mất tích, sống chết chưa rõ, giờ đây con dâu lại gặp nguy kịch, nếu có mệnh hệ gì, bà làm sao sống nổi?
“Bác sĩ, tình hình con bé thế nào rồi?” – Trình Mẫn run run hỏi khi thấy vị bác sĩ trưởng bước ra khỏi đám đông.
Vị bác sĩ tháo khẩu trang, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Thưa phu nhân, thiếu phu nhân bị kích động quá mạnh dẫn đến động thai, gây xuất huyết. Chúng tôi đã tiêm thuốc giữ thai và cầm máu. Hiện tại tình hình tạm thời ổn định, nhưng cô ấy cần tuyệt đối tĩnh dưỡng, tránh mọi cú sốc tâm lý. Ba tháng đầu thai kỳ rất nhạy cảm, nếu chuyện này xảy ra lần nữa, e rằng cả mẹ lẫn con đều khó giữ.”
“Có thai? Con bé có thai sao?” – Trình Mẫn sững sờ, rồi ngay sau đó là một niềm vui sướng xen lẫn chua xót trào dâng.
Bà có cháu! Dòng máu của A Thần vẫn còn! Trong cái rủi có cái may, tin tức này như một tia hy vọng mong manh giữa cơn bão táp cuộc đời bà lúc này.
Phỉ Y Hân nằm trên giường bệnh rộng lớn, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở yếu ớt. Trong cơn mê man, cô thấy mình đang đứng giữa một vùng biển lửa mênh mông. Hoắc Đông Thần đang đứng ở phía xa, vẫy tay gọi cô, nụ cười của anh vẫn dịu dàng và đầy sủng nịnh như thế. Cô muốn chạy đến bên anh, muốn ôm lấy anh, nhưng đôi chân như đeo chì, không thể nhúc nhích. Rồi ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng lấy hình bóng anh.
“Không! Đông Thần! Đừng bỏ em!”
Phỉ Y Hân hét lên một tiếng thất thanh rồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả áo ngủ. Đôi mắt cô mở to, hoảng loạn nhìn xung quanh. Đây là đâu? Hoắc Đông Thần đâu?
“Tiểu Hân, con tỉnh rồi!” – Trình Mẫn vội vàng tiến lại, ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.
Phỉ Y Hân nhìn bà, đôi mắt đỏ hoe ngập nước, giọng nói run rẩy:
“Mẹ… Anh ấy đâu? Có tin tức gì chưa? Nói cho con biết đi, anh ấy không sao đúng không?”
Trình Mẫn nghẹn ngào, không biết phải trả lời thế nào. Bà không nỡ dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong mắt con dâu, nhưng cũng không thể nói dối. Bà chỉ biết lắc đầu, nước mắt lại trào ra:
“Vẫn… vẫn đang tìm kiếm con ạ. Đội cứu hộ đang nỗ lực hết sức…”
Câu trả lời lấp lửng ấy như nhát dao cứa vào tim Phỉ Y Hân. Chưa tìm thấy… nghĩa là vẫn chưa biết sống chết ra sao. Cô đau đớn tột cùng, hai tay ôm lấy đầu, muốn gào khóc nhưng cổ họng nghẹn ứ.
“Y Hân, con phải bình tĩnh lại. Con không được kích động nữa.” – Trình Mẫn vuốt ve mái tóc rối bời của cô, giọng bà trầm xuống, đầy vẻ nghiêm nghị nhưng cũng chan chứa tình thương – “Con phải nghĩ cho đứa bé trong bụng. Con đang mang thai đấy, con biết không?”
Phỉ Y Hân sững người. Bàn tay cô từ từ trượt xuống bụng dưới phẳng lì. Đứa bé… Con của cô và Hoắc Đông Thần. Nó vẫn còn ở đây sao?
“Con… con có thai?” – Cô thì thào, như không dám tin vào tai mình.
“Đúng vậy, thai nhi đã được một tháng rưỡi rồi. Lúc nãy con bị xuất huyết, suýt chút nữa là không giữ được. Con phải vì đứa bé mà kiên cường lên. A Thần… nếu nó biết con có thai, nó chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nó sẽ không nỡ bỏ mẹ con con mà đi đâu. Con phải tin tưởng nó!”
Lời nói của Trình Mẫn như một liều thuốc an thần, giúp Phỉ Y Hân dần lấy lại chút lý trí. Đúng rồi, cô không thể gục ngã. Cô đang mang trong mình giọt máu của anh. Cô phải bảo vệ con, phải chờ anh trở về. Anh đã hứa sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc, anh chưa bao giờ thất hứa với cô cả.
“Con biết rồi…” – Phỉ Y Hân gật đầu, nước mắt vẫn lăn dài trên má nhưng ánh mắt đã bớt đi phần nào sự hoảng loạn – “Con sẽ giữ gìn sức khỏe. Con sẽ đợi anh ấy.”
Trình Mẫn ôm lấy cô vào lòng, hai người phụ nữ – một mẹ, một vợ – cùng nương tựa vào nhau giữa cơn bão tố của định mệnh, cùng cầu nguyện cho người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời họ được bình an trở về. Ngoài kia, mưa vẫn rơi không ngớt, như tiếng khóc than cho một bi kịch chưa hồi kết.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận