Chương 93

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 93

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Dư Dư à, bên cạnh Tống tổng liệu còn có người phụ nữ nào khác nữa hay không?” Anh hỏi, giọng điệu có chút dò xét. Nhận thấy câu nói vừa rồi của mình có vẻ quá mập mờ và ẩn ý, anh liền vội vàng chữa cháy ngay lập tức: “Ý của anh là có ai đó đang cố gắng theo đuổi anh ta hay không ấy mà?”

“Trừ những người có da mặt dày ra thì Tống tổng nhà tôi rất biết cách để né tránh phụ nữ đấy. Nếu không muốn nói là anh ấy né như né tà vậy.” Cô đáp lại tỉnh bơ. Về cái mặt hình thức này thì cô không thể nào chê bai hắn được cả. Tống Ngụy đúng là người có tuyệt kỹ né thính rất đỉnh cao, cô cũng đã từng được diện kiến qua vài lần rồi. Không chỉ làm cho người ta phải muối mặt xấu hổ, mà hắn còn rất biết cách để nâng cao giá trị của bản thân mình lên nữa.

Rất đỉnh!

Giang Vũ nghe cô nói như vậy xong, liền ngay lập tức liệt kê người phụ nữ kia vào trong nhóm những người có da mặt dày rồi. Anh cũng không biết phải nói với cô như thế nào cho phải nữa, vì anh không hề muốn phải hợp tác cùng với cô ta, cũng không hề muốn cái chuyện mình đang có con riêng bị lộ tẩy ra bên ngoài. Suy cho cùng thì, anh vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi.

“Nếu như chẳng may có một người nào đó muốn cướp anh ta khỏi tay của em thì sao hả? Nhất là cái loại người không từ một thủ đoạn nào ấy.” Anh hỏi tiếp, giọng điệu có chút lo lắng.

Lục Hiểu Dư lúc này mới nhận ra được sự khác thường trong câu nói của Giang Vũ, cô liền nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh nói rõ cho em nghe đi, có phải là anh đang biết chuyện gì đó hay không?”

“Có một người phụ nữ muốn anh phải phối hợp cùng với cô ta để chia rẽ tình cảm giữa em và Tống tổng đấy.” Anh thành thật nói ra.

“Là Diệp Tu Chân sao? Cái người phụ nữ muốn anh phải hợp tác cùng để chia rẽ ấy.” Cô đoán chắc.

“Cô ta không hề nói tên của mình ra, chỉ nói rằng nếu như anh mà không đồng ý hợp tác, thì cô ta sẽ tiết lộ ra ngoài cái chuyện anh đang có con riêng…” Anh đáp, giọng điệu có chút bất lực.

Lục Hiểu Dư không nói gì thêm nữa, bàn tay cô siết chặt lấy chai nước lọc trong tay mình. Diệp Tu Chân, con người này thật sự đang muốn tranh giành hắn với cô hay sao? Cô ta nghĩ rằng mình có cửa để làm chuyện đó à?

Khốn kiếp mẹ nó!

“Lục Hiểu Dư, em… đang định sẽ thực hiện chiến tranh lạnh với anh hay sao hả?” Giọng hắn có chút hờn dỗi.

“Tôi nào dám cơ chứ. Tống tổng ra ngoài để gặp gỡ Diệp tiểu thư, hai người vừa nhìn đã biết là xứng đôi vừa lứa rồi. Tuổi tác cũng đã vừa vặn để có thể tổ chức kết hôn được rồi đấy.” Lục Hiểu Dư ném mạnh chiếc gối xuống sàn nhà, giọng nói không mặn không nhạt: “Một là anh ngủ ở dưới đất cho tôi, hai là anh cút ra ngoài mà ngủ.”

Tống Ngụy cảm thấy bất lực vô cùng, anh muốn giải thích để rửa sạch nỗi oan ức này cho mình cũng không thể nào rửa được. Anh chỉ đành lực bất tòng tâm mà nói: “Sao mà oan ức cho tôi quá vậy chứ. Rõ ràng là anh đã có hỏi em rằng có muốn cùng anh ra ngoài dùng bữa tối hay không rồi mà, là do em vì ngại phải chạm mặt ba mẹ anh nên mới nhất quyết đòi ở nhà cơ mà? Bây giờ em lại quay ngược lại giận dỗi với anh như vậy, há chẳng phải là quá oan uổng cho anh rồi hay sao?”

“Nhưng mà anh đâu có nói với tôi rằng trong bữa tối đó còn có cả Diệp Tu Chân nữa đâu chứ.” Cô vặn lại.

“…” Ừ thì đúng là anh đã không hề nói thật…

Người đàn ông nhặt chiếc gối vừa bị cô ném xuống đất lên rồi đặt lại lên giường, anh dùng sức lực của mình để thị uy với cô, giam giữ chặt cả tay chân cô lại: “Cô Lục à, là anh sai rồi, lần sau anh nhất định sẽ nói rõ ràng với em hơn nữa.”

“Anh còn muốn có cả lần sau nữa hay sao hả?” Cô nhíu mày lại: “Anh đã mê đắm cô ta rồi phải không?”

“Bà cô của tôi ơi, em đừng có mà suy bụng ta ra bụng người như vậy chứ. Cả cuộc đời này của Tống Ngụy anh chỉ cần chịu đựng một mình em là đã quá đủ lắm rồi, nếu như có thêm một người nữa thì chắc anh sống không nổi mất.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ chân thành.

“Chịu đựng đủ rồi sao?” Lục Hiểu Dư ngồi bật dậy, thái độ hạch họe của cô lúc này hệt như mấy bà vợ đang ghen tuông, chua ngoa ngoài chợ: “Vậy ra trước nay anh chỉ là đang cố gắng chịu đựng tôi thôi sao hả? Bây giờ thì anh đã chịu hết nổi rồi phải không?”

Toang thật rồi, lần này thì hắn toang thật rồi…

Biết rằng mình vừa mới lỡ lời nói ra điều không nên nói, Tống Ngụy liền tự giác cầm lấy chiếc gối của mình rồi rời khỏi giường ngủ. Nhưng chân anh còn chưa kịp bước được hai bước, thì đã nghe thấy tiếng cô gọi giật lại từ phía sau lưng.

“Tôi đâu có đuổi anh đi đâu, anh đi làm cái quái gì vậy hả? Anh lại đây ngay cho tôi!” Thấy hắn vẫn đứng yên không có phản ứng gì cả, cô liền tỏ ra muối mặt quay lưng lại với hắn: “Anh đi được thì cứ đi luôn đi!”

“Nhà này là của anh, phòng này cũng là của anh, đến cả cái giường này cũng là của anh nữa. Em tưởng rằng em đuổi là có thể đuổi được anh đi chắc?” Hắn nhanh chóng chui tọt vào bên trong chăn ấm, không quên ôm chặt lấy cô vào lòng mình một cách thật chặt: “Đến cả em cũng là của anh nữa đấy. Cho dù em có đuổi thì anh cũng phải vác em theo cho bằng được mới thôi.”

Lục Hiểu Dư bị câu nói ngọt ngào kia của hắn làm cho siêu lòng đi mất, cơ mặt cô cũng dần dần thả lỏng ra hơn. Hắn đúng là có một cái miệng rất dẻo, mà dẻo nhất chính là những lúc hắn nịnh bợ để đòi hỏi cô chuyện giường chiếu. Hoặc cũng có thể là do cô đã quá nuông chiều hắn rồi, nên mới để cho hắn trở nên hư hỏng đến mức này.

Tống Ngụy ở bên trong chăn lại càng được nước lộng hành hơn nữa, hắn liên tục mò mẫm đến những chỗ không nên động chạm vào. Hắn còn không quên dè dặt hỏi han cô: “Bà dì của em đã đi chưa vậy?”

“Đêm nay tôi không hề có nhu cầu gì cả đâu nhé, mời ngài Tống mau thu hồi lại cái bàn tay hư hỏng của mình lại ngay đi.” Cô lạnh lùng đáp trả.

“Em vẫn còn giận anh chuyện vừa rồi sao?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút thăm dò.

“Để tôi lén lút ra ngoài ăn cơm cùng với một tên đàn ông khác mà không hề nói cho anh nghe một tiếng nào cả, thì liệu rằng anh có giận hay không hả?” Cô hỏi vặn lại.

“…” Đây là đang muốn mượn gió để bẻ măng hay sao?

Lục Hiểu Dư xoay người lại đối diện với hắn, bây giờ cô cũng chẳng còn hứng thú để cùng hắn nói mấy chuyện nhăng cuội nữa rồi. Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính luôn: “Diệp Tu Chân hình như đã biết được cái chuyện Giang Vũ có con riêng rồi, cô ta đang đe dọa anh ấy rằng nếu như anh ấy mà không chịu phối hợp cùng với cô ta, thì cô ta sẽ tiết lộ chuyện đó cho giới truyền thông biết đấy. Chuyện này liệu anh có thể giúp anh ấy một tay được hay không?”

“Mắc mớ gì mà tôi lại phải đi giúp cậu ta chứ hả?” Hắn hỏi ngược lại, giọng điệu đầy vẻ bất mãn.

“Đó là ân nhân cứu mạng của vợ anh đấy, lẽ nào anh lại không muốn ra tay giúp đỡ hay sao?” Cô hỏi, giọng điệu có chút trêu chọc.

Tống Ngụy nghe được hai tiếng “vợ anh” phát ra từ miệng cô, gương mặt hắn liền khờ ra đến mức ngờ nghệch. Đã bao nhiêu lần hắn tự nhận mình là chồng cô đều bị cô thẳng thừng chối bỏ không chút thương tiếc, vậy mà bây giờ lại được nghe cô chủ động gọi như vậy.

Bà mẹ nó! Không cương lên mới là lạ đấy!

“Chỉ cần bịt miệng được con nhỏ Tu Chân đó lại là được rồi chứ gì nữa?” Hắn hỏi, giọng điệu đã dịu đi đôi chút.

“Tu Chân?” Lục Hiểu Dư nhíu mày lại, trên gương mặt cô lộ rõ vẻ khó chịu ra mặt: “Tu Chân cái rắm gì hả? Gọi cô Diệp thì làm cho miệng anh bị ngứa hay sao?”

“Cô Lục đây ghen tuông cũng gớm nhỉ? Thậm chí còn ghen nhiều hơn cả anh nữa đấy.” Người đàn ông siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, rồi lại ôn nhu dỗ ngọt: “Nói cho anh nghe xem nào, em đang định toan tính cái chuyện quái gì ở trong đầu vậy hả?”

“Tôi đâu có rảnh để mà toan tính chuyện gì đâu cơ chứ. Đồ của mình thì mình phải tự giữ lấy thôi, ai mà dám động vào thì cứ chạm thử xem.” Cô đáp lại tỉnh bơ, giọng điệu đầy vẻ tự tin.

Bình luận (0)

Để lại bình luận