Chương 93

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 93

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Sự Thật Bị Phơi Bày
Căn nhà của Phó Nhàn Linh bỗng chốc trở nên chật chội nhưng cũng ấm áp hơn hẳn. Đồ đạc của Vu Hướng Tây không nhiều, chủ yếu là sách vở và một đống linh kiện máy móc kỳ lạ, nhưng sự hiện diện của cậu đã lấp đầy mọi khoảng trống.
Vu Hoan chính thức dọn vào căn hộ ở lầu hai. Sau khi sắp xếp xong, cô bé mang ít hoa quả lên biếu hàng xóm, cũng là để cảm ơn “cô Phó” đã chăm sóc anh trai mình.
Cô bé nhấn chuông.
Cửa mở. Phó Nhàn Linh đứng đó, cô mặc một bộ đồ ngủ lụa mỏng màu kem, tóc búi cao hờ hững, làn da trắng nõn ửng hồng. Trông cô thật khác lạ, không còn vẻ nghiêm nghị của một giáo viên, mà tràn đầy hơi thở của một người phụ nữ đang yêu.
“Cô Phó… em…”
“Vào đi Hoan.” Phó Nhàn Linh cười, kéo cô bé vào nhà.
“Anh trai em đâu ạ? Anh ấy nói anh ấy…”
“Anh đây.”
Vu Hướng Tây từ phòng ngủ bước ra. Cậu ở trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao, tóc còn ướt nước, rõ ràng là vừa tắm xong.
Vu Hoan sững sờ.
Vu Hướng Tây thản nhiên đi tới, vòng tay qua eo Phó Nhàn Linh từ phía sau, cúi xuống hôn lên má cô một cái rõ kêu. “Vợ, anh tắm xong rồi.”
Phó Nhàn Linh đỏ mặt, đánh nhẹ vào tay cậu. “Đừng vớ vẩn, có em gái ở đây.”
“Chào em gái.” Vu Hướng Tây cười toe toét với Vu Hoan.
Vu Hoan chết trân tại chỗ. Miếng táo trên tay cô bé rơi xuống đất.
Vợ?
Cô Phó? Anh trai? Vợ?
Đầu óc cô bé quay cuồng. Cô giáo của cô… đang ở cùng anh trai cô?
“Hai… hai người…”
“Đúng vậy.” Vu Hướng Tây kéo Phó Nhàn Linh ngồi xuống sô pha, để cô dựa vào lòng mình. “Cô Phó của em, giờ là chị dâu của em. Quen dần đi.”
Vu Hoan há hốc mồm, chưa kịp tiêu hóa thông tin động trời này thì chuông cửa lại vang lên.
Không đợi chủ nhà ra mở, cửa đã bị đẩy mạnh vào. Thôi Hiểu xông vào như một cơn bão.
“Con mẹ nó! Phó Nhàn Linh! Chị em tốt cái con khỉ! Mày nói xem, tại sao mày lại giấu tao?”
Phó Nhàn Linh giật mình, “Tớ giấu cậu cái gì?”
“Mày ly hôn rồi! Ly hôn mà không nói với tao một tiếng! Mày coi tao là không khí à?” Thôi Hiểu bực bội ném túi xách lên bàn.
“A…” Phó Nhàn Linh gãi đầu. “Tại… dạo này bận quá…”
“Bận?” Thôi Hiểu liếc sang Vu Hướng Tây đang ôm eo bạn mình, rồi lại nhìn Vu Hoan đang ngơ ngác. “Tao thấy rồi. Mày bận ‘yêu’ đúng không? Bận ‘chơi’ trai trẻ đúng không?”
“Thôi Hiểu!” Phó Nhàn Linh xấu hổ.
“Chị Hiểu.” Vu Hướng Tây lên tiếng, giọng nói không còn là cậu sinh viên, mà là một người đàn ông bảo vệ lãnh thổ. “Chị đừng nói chị ấy như vậy. Là em theo đuổi chị ấy.”
Thôi Hiểu nhướng mày. “Ồ? Cún con cũng biết sủa cơ à? Được đấy.”
Cô nàng phớt lờ cậu, quay sang Vu Hoan. “Nhóc con, em cũng ở đây à? Nghe chị nói này, đừng bao giờ tin vào đàn ông. Lũ đó khốn nạn hết.”
Cô nàng ngồi phịch xuống ghế đối diện, vẻ mặt mệt mỏi và chán nản tột độ. “Tao vừa đi tìm cái thằng chó Hồ Dương. Hắn biến mất rồi. Lão Hà nói hắn nghỉ việc rồi.”
Phó Nhàn Linh lo lắng: “Cậu… không sao chứ?”
“Tao sao? Tao ổn.” Thôi Hiểu cười gằn. “Chỉ là… con mẹ nó, tao lại thấy hơi nhớ hắn. Vô lý đùng đùng!”

Bình luận

Để lại bình luận