Chương 93

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 93

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đường Duệ nhướng mày, trước mở cửa xe cho cô xuống “ Đương nhiên là không thành vấn đề.”

Vé tàu bị nhét ở trong túi quần jean, túi quần chật hẹp nên đã nhăn thành một đoàn, lấy ra tới làm thẳng, hắn nhìn cô có chút nghi hoặc .

“Cậu cái gì cũng không mang? Hành lý hoặc là quần áo?”

“Cậu suy nghĩ nhiều chút đi, tôi nếu là mang cái loại đồ vật này, khẳng định sẽ bị hắn phát hiện.”

Cô lấy ra túi tiền cùng ảnh chụp bên trong áo khoác, giơ giơ lên cho hắn xem.

“Đây là toàn bộ gia sản của tôi.”

“Không nghĩ tới cậu vẫn là người sống rất tình cảm, đi thôi, thuyền muốn nhổ neo rồi.”

Vệ Duy Nhất bước lên thuyền, đây là một chiếc tàu biển định kỳ chuyên chở khách vượt cửa biển , kiểm tra xong vé tàu cùng chứng nhận thân phận , thế mà ngay cả hộ chiếu đều cũng không cần xem.

“Cậu xác định đây không phải một con thuyền chạy trái phép thuyền ?” cô bước lên boong tàu, nơi này phong cảnh rất đẹp làm người kinh ngạc cảm thán, tàu biển chở khách chạy định kỳ có boong tàu thật lớn,có thể nhìn đến mặt biển mênh mông vô bờ.
“Yên tâm đi, thân phận của cậu , tôi sớm đã đưa cho họ thông qua trước rồi , nhân viên kiểm phiếu chỉ cần nhớ kỹ tên của cậu một lần nữa là được, không thấy vừa rồi anh ta nhìn cậu nhiều thêm hai lần sao?”

Vệ Duy Nhất quay đầu nhìn hắn, đôi tay chống lên lan can thuyền nở nụ cười.

“Tôi thực sự rất cảm kích cậu đã giúp tôi, nhưng có thể cho tôi biết nguyên nhân hay không .”

Gió biển rất lớn, quất lên trên mặt hơi đau, hai mắt bị này tươi cười chân thành này nhất thời bị mê hoặc , hắn có chút ngượng ngùng, quay đầu nhìn biển rộng, gãi gãi đầu.

“Đường Duệ?” Hắn chậm chạp không nói chuyện.

“Chờ thuyền cập bến tôi nói cho cậu.”

Nửa tiếng sau, mặt biển truyền đến tiếng còi chói tai dày nặng, tàu biển chở khách chậm rãi phá tan mặt nước di chuyển về phía trước, bọt sóng trên mặt biển không ngừng dâng lên cuồn cuộn.

Thẳng đến khi cảng cách bọn họ càng ngày càng xa.

Vệ Duy Nhất ngồi trong quán cà phê trên boong tàu , cánh tay chống bàn, quay đầu nhìn biển rộng vô tận , tâm tình sung sướng như muốn nhảy cẩng lên.

Đường Duệ cầm hai ly cà phê đã đi, ngồi vào trước mặt cô, đem một ly đưa cho cô.

“Cảm ơn.”

Cô cầm lấy cà phê nhấp một ngụm, Đường Duệ hỏi cô, “Cậu từ đầu tới cuối cũng không hỏi tôi là tàu sẽ đi đâu, không hiếu kỳ sao?”

“Chỉ cần có thể rời khỏi cậu ta, đi đâu cũng không sao cả.”

Hắn co quắp cầm cà phê ly.
“Vừa rồi,cậu hỏi tôi nguyên nhân, nếu đều ở trên cùng một chiếc thuyền, tôi liền nói cho cậu.”

“Hả ? ừm ?.”

“Tôi sở dĩ giúp cậu đến mức như vậy, là cha Liễu Dục đưa cho tôi nhiệm vụ này.”

Vệ Duy Nhất đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn, “Cậu nói cái gì? ba ba cậu ta biết tôi?”

“Ông ấy biết, hơn nữa còn hiểu rất rõ về cậu.” Đường Duệ lộ ra nụ cười khổ, “Có lẽ là cậu có điều không biết, tôi tiến vào được Đế đại, cũng là vì có quan hệ của cha cậu ta hỗ trợ, bằng không với thành tích kém như vậy, trừ bỏ ứng tuyển vào những trường có thể chơi bóng rổ , thì có tư cách gì vào một trường đại học danh giá như vậy.”

“Nhưng vì sao?” cô không hiểu, “Sao cha cậu ta lại làm như vậy, chỉ vì muốn tôi rời khỏi cậu ta?Còn nữa, cậu vì sao cũng muốn đi cùng tôi?”

Hắn lắc đầu, “Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, ông ấy cũng không cho tôi hỏi nhiều, nhưng ta muốn cùng cậu cùng nhau rời đi nguyên nhân cũng rất đơn giản, tôi cùng cậu giống nhau, tôi cũng thích tự do.”

“Tôi không hy vọng bị chèn ép bởi quyền thế , chỉ tồn tại vì sinh hoạt của con ông ấy, cho nên tôi cũng mua một tấm vé tàu, chuyện này cha cậu ta cũng không biết, tôi cũng chưa nói cùng ai, trừ cậu.”

Vệ Duy Nhất cảm thấy thực không thể hiểu được, thậm chí có một tia buồn cười.

Bình luận (0)

Để lại bình luận