Chương 93

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 93

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Xuống Nước Làm Lành và Chuyến Tàu Đêm

Khương Phi “chậc” một tiếng đầy não nề, rồi tóm tắt lại những lời An Mộng Như đã nói với cô, giọng kể lại lạnh nhạt và bình tĩnh đến lạ thường. Sau đó cô còn cố gắng cười gượng nói: “Có thể sẽ liên lụy tới anh mất rồi, sau này có lẽ anh không thể tùy tiện về nhà cùng với em được nữa đâu.”

Bây giờ chắc chắn An Mộng Như đang nghĩ rằng bọn họ chính là đồng lõa với nhau trong chuyện này. Dù sao thì Lục Bách Trình cũng không thể nào đứng bên cạnh làm ngơ được, đương nhiên là phải tự nguyện cùng hội cùng thuyền chịu chung hoạn nạn với Khương Phi rồi.

Khương Phi và An Mộng Như tuy nhìn bề ngoài thì quan niệm sống hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng mà xét về nguyên nhân sâu xa thì lại đại khái tương tự như nhau cả. Cô nói ra những lời như vậy có nghĩa là cô đã chịu xuống nước làm lành trước rồi.

Làm sao mà Lục Bách Trình lại có thể nghe không hiểu được ẩn ý trong đó cơ chứ. Anh lặng lẽ hỏi lại, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: “Vậy bây giờ em đang ở đâu?”

Khương Phi không trả lời thẳng vào câu hỏi của anh, cô lên tiếng gần như là cùng một lúc với câu hỏi vừa rồi của anh: “Em muốn đến gặp anh.”

Lục Bách Trình hiếm khi tỏ ra ngạc nhiên đến vậy: “Ngay bây giờ sao?”

Khương Phi ngầm thừa nhận. Lúc cô ngồi trên xe taxi quay về nhà, cô đã tiện tay xem qua lịch trình các chuyến bay, chuyến bay sớm nhất cũng phải đợi tới tận sáng ngày mai. Cô không thể nào đợi lâu được đến như vậy nên đành chuyển sang xem lịch trình các chuyến tàu hỏa. Không ngờ lại có một chuyến tàu đêm muộn, đến nơi thì trời cũng vừa kịp sáng. Dù sao thì đêm nay cô cũng chẳng thể nào ngủ yên được nữa rồi.

Cô hỏi anh: “Anh vẫn đang ở cái khách sạn lần trước phải không?”

Trong chốc lát, bên phía đầu dây của Lục Bách Trình chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
“Không phải ở đó nữa rồi.” Anh nói.

Khương Phi rất dễ đoán được suy nghĩ của người khác. Nói cách khác thì Lục Bách Trình cũng đã đủ hiểu rõ về cô rồi. Có thể là trong lúc hai người đang cãi nhau nảy lửa, anh vẫn chưa kịp phản ứng lại ngay lập tức, nhưng đã tám tiếng đồng hồ trôi qua rồi, anh cũng đã hiểu rõ được ẩn ý sâu xa trong lời nói của Khương Phi. Tối hôm qua ngủ có ngon giấc không à? Anh đơn giản là không hề ngủ một chút nào cả. Khương Phi nói cô đã suy nghĩ trằn trọc cả đêm, làm sao mà anh lại không biết được cái cảm giác đó cơ chứ?

Lúc trên đường đi ra sân bay, dưới chân anh toàn là tàn thuốc lá vương vãi. Trương Duệ thấy bộ dạng phờ phạc đó của anh thì cũng trở nên dè dặt và thận trọng suốt cả chuyến đi, ngay cả việc căn dặn anh sớm ngày quay về cũng không dám hó hé nói ra nửa lời. Anh cực kỳ ghét cái cảm giác bản thân không thể nào nắm bắt được tình hình hiện tại, nhất là khi hoàn toàn không có bất kỳ tin tức gì của Khương Phi.

“Anh đã đổi sang một khách sạn khác rồi.”

“Vậy anh nhắn địa chỉ qua cho em đi.” Giọng Khương Phi nhỏ nhẹ và có phần yếu ớt.
“Khi nào thì em đến nơi? Để anh ra ga tàu đón em.”

“Thôi đừng, sáng mai em mới đến nơi mà, anh đừng mất công chờ em làm gì.”
Nhưng Lục Bách Trình vẫn quyết định sẽ chờ cô.

Trên chuyến bay trở về Cừ Dương vào ngày hôm sau, anh mệt mỏi vô cùng, ngủ say li bì hơn một tiếng đồng hồ mới đủ để anh có thể từ từ sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn về chuyện của anh và Khương Phi.

Cảm giác như mình bị oan ức không thể tả.

Có rất ít người hoặc đồ vật trên đời này mà anh nhất định phải có được bằng mọi giá, và Khương Phi chính là người duy nhất đó. Từ thuở nhỏ cho tới lúc trưởng thành, vẫn luôn là như vậy.

Lúc yêu một người sâu đậm, tình cảm sẽ tự nhiên bộc lộ ra từ trong ánh mắt không thể che giấu được. Anh thường xuyên bị ánh mắt si mê đắm đuối nhìn mình của Khương Phi dụ dỗ cho đến mức ngây ngẩn cả người ra. Cho nên mỗi lần những nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng anh trỗi dậy thì cũng sẽ nhanh chóng bị trấn áp xuống.

Anh không muốn mất cô.

Thời gian hai người ở bên cạnh nhau đã quá lâu rồi, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào hoàn toàn cắt đứt được mối liên hệ này.

Mắt nhìn thấy những tia nắng ban mai đầu tiên le lói ngoài khung cửa sổ, Lục Bách Trình như chợt nhìn thấy một mặt khác của chính bản thân mình. Tuy trên mặt không có biểu cảm gì nhiều nhưng có thể nói rằng lúc này anh đang rất vui vẻ và phấn chấn. Bởi vì trước đây trong mối quan hệ này, hầu như đều là do anh chủ động bước về phía trước quá nhiều lần. Cho tới tận bây giờ, khi cô mới bắt đầu chủ động tiến lại gần phía anh đã khiến cho anh cảm thấy thật sự vui mừng khôn xiết.

Cô đã chịu nói rõ mọi chuyện với An Mộng Như rồi lại còn lặn lội đến tận đây tìm anh nữa, đó đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi.

Đang miên man suy nghĩ thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên khiến cho tim Lục Bách Trình giật thót một cái. Anh nhanh chóng xoay người bước ra mở cửa. Cánh cửa vừa mới hé ra, anh lập tức nhìn thấy Khương Phi đang đứng ở ngoài, cả người trông vô cùng mệt mỏi và phong trần. Mái tóc dài xõa tung ra sau vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến đáng thương, đôi mắt trong veo ngày thường giờ đây trũng sâu xuất hiện quầng thâm rõ rệt, ẩn chứa vẻ mệt mỏi và tiều tụy không thể che giấu.

Hai người cứ thế đứng nhìn nhau không hề nhúc nhích một lúc lâu. Cuối cùng là cô cất lời phá vỡ bầu không khí im lặng đến ngột ngạt này trước, “Em muốn đi tắm rửa trước đã –”
“Không cần đâu.”

Lục Bách Trình ôm cô thật chặt vào lòng rồi kéo cô vào trong phòng. Ngay khi cánh cửa vừa khép lại sau lưng, anh cảm nhận được sự giãy giụa yếu ớt của cô trong vòng tay mình. Anh dừng lại một chút, hơi thở có phần không ổn định: “Sao vậy em?”

Bình luận

Để lại bình luận