Chương 94

So xong ngón giữa Cố Thiển Thiển cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Duỗi tay kéo khóa quần của người đàn ông ra, đem thứ đồ không an phận kia vạch ra.
“ồ…”
Cố Thiển Thiển nhớ tới khoảng thời gian thứ này đã tra tấn bản thân liền hận đến ngứa răng, nhịn không được duỗi tay nắm một cái thật mạnh. Tuy rằng cô cũng có chút thoải mái. Nhưng là chỉ có một chút!
Trịnh Trúc Nghĩa kêu lên một tiếng. Lực của Cố Thiển Thiển tuy rằng không nặng, nhưng là dù sao cũng là bộ phận yếu ớt. Lần này cũng thật đau.
“Không sao chứ ?”
Cố Thiển Thiển bị dọa thật rồi. Tuy nói người đàn ông kia bề ngoài khá yếu ớt, nhưng là bản thân cũng không có ra tay tàn nhẫn a.
“Không sao… Thiển Thiển tiếp tục đi. Anh sẽ nhịn xuống.”
Giọng nói của Trịnh Trúc Nghĩa có chút đáng thương. Cố Thiển Thiển nhất thời liền mềm lòng. Trịnh Trúc Nghĩa tỏ ra yếu đuối với người khác từ khi nào.
Với bài học kinh nghiệm. Cố Thiển Thiển không dám quá “Bạo lực” với Trịnh Trúc Nghĩa. Duỗi tay nắm lấy nấm đầu khổng lồ. Rõ ràng nói nghe theo sự sắp xếp của cô, tại sao hiện tại vẫn là bản thân lấy lòng anh? Bỏ đi, vì hôm nay là sinh nhật của anh. Vậy cô liền ôn nhu một chút đi. Bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy dươиɠ ѵậŧ. Trịnh Trúc Nghĩa nhịn không được thoải mái mà rêи ɾỉ một tiếng. Côn ŧᏂịŧ chậm rãi cứng lên.
“Hừ, thật là đồ biếи ŧɦái. Em còn chưa có làm cái gì, mà nó đã cứng đi lên.”
Cô chỉ vào dươиɠ ѵậŧ, nhận xét một cách nghiêm khắc.
“Phốc…”
Trịnh Trúc Nghĩa cảm thấy nếu Cố Thiển Thiển còn dùng giọng điệu trêu trọc anh, anh nhất định sẽ không nhịn được cười, sau đó héo rũ!
“Cười cái gì? đồ biếи ŧɦái.”
Cố Thiển Thiển buồn bực. Tại sao Trịnh Trúc Nghĩa lại cười. Cô nghiêm túc xụ mặt, tuy rằng Trịnh Trúc Nghĩa không nhìn thấy điều đó . Nhưng vẫn phối hợp giữ im lặng. Trong lòng lại là nghẹn cười đến không nhịn được. Thiển Thiển của sao lại đáng yêu như vậy!
“hừm… nó càng ngày càng lớn…Sao lại mất kiềm chế như vậy, em chẳng qua là nắm một chút.”
“Thoải mái không? Thoải mái thì nói ra. Em sẽ làm anh càng thoải mái.”
Cố Thiển Thiển nắm lấy dươиɠ ѵậŧ và di chuyển nó lên xuống. Cảm giác được nhịp đập trong lòng bàn tay càng ngày càng dữ dội. Trong lòng một trận đắc ý. Cố ý”chế nhạo” bằng một giọng nói thô bạo.
“Thoải mái. Bàn tay nhỏ của Thiến Thiến thật thoải mái.” Trịnh Trúc Nghĩa phối hợp nói. Thật sự rất thoải mái, nhưng cũng là một loại tra tấn. Động tác của cô không nhanh không chậm, còn may lực nhẫn nại của hắn đủ mạnh, bằng không sớm đã không nhịn mà lật ngược cô lại.
“Mới nắm một chút đã cứng, thật là biếи ŧɦái”. Cố Thiển Thiển mắng. Có thể thấy được đối cô với những áp bức ngày thường của Trịnh Trúc Nghĩa đều ghi hận trong lòng. Lần này có cơ hội báo thù liền muốn trút hết một lần. Đương nhiên đối với cô mà nói là trút giận, nhưng người bị cô trút giận là Trịnh Trúc nghĩa một chút cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại, lại cảm thấy thoải mái.
Cố Thiến Thiến đơn thuần vẫn chưa phát hiện. Một lòng muốn “báo thù” người đàn ông này. Nhớ lại trước đây Trịnh Trúc Nghĩa đối xử quá đáng với mình như thế nào. Bàn tay nhỏ nắm lấy dươиɠ ѵậŧ ra sức trêu chọc nó. Dươиɠ ѵậŧ trong lòng bàn tay càng lúc càng lớn,cuối cùng đứng thẳng. Cố Thiển Thiển lập tức đắc ý. Càng thêm ra sức, đôi bàn tay mềm mại linh hoạt mà vuốt ve dươиɠ ѵậŧ khi cô cảm nhận được sự rung động của dươиɠ ѵậŧ, dùng đầu ngón tay bịt cái lỗ trên qυყ đầυ.
“ồ..” Trinh Trúc Nghĩa kêu lên một tiếng. Thật khó chịu khi bị chặn trong lúc cao trào một cách đột ngột. Thấy vậy, Cố Thiển Thiển cười đắc ý. Đây mới là một chút cảm giác thích thú của việc “ báo thù”. Bình thường anh bắt nạt em, nên em không để anh xuất tinh!
“Thật là cẩu thả, mới chạm vài cái mà đã cao trào, chịu đựng đi.” Cố Thiển Thiển thô tục nói.
“Thiển Thiển, em muốn phế anh sao?” Trịnh Trúc Nghĩa bất đắc dĩ nói. Thật đau đớn khi đang cao trào bị ngắt đột ngột. Dươиɠ ѵậŧ đều sưng lên. Nhưng đã hứa để cô ấy xử trí, anh chỉ phải yên lặng nhẫn nại.
“Tốt nhất là phế đi.” Cố Thiển Thiển nhỏ giọng lẩm bẩm. Dươиɠ ѵậŧ trong lòng bàn tay, nhiệt độ nóng như muốn thiêu đốt, nóng đến nỗi thân thể cô cũng theo đó nóng lên. Cơ thể vô cùng nhạy cảm yếu ớt, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ loãng được tiết ra từ lỗ hoa.
Cố Thiển Thiển cắn môi. Tức giận mà trừng mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ trong tay, nghĩ Trịnh Trúc Nghĩa chưa bao giờ muốn che giấu dọc vọng của chính mình, du͙© vọиɠ tới liền ở trên người cô phát tiết, hiện tại nếu cô nắm giữ quyền chủ động, làm gì phải kìm nén du͙© vọиɠ của mình a? Cô cũng muốn noi theo, dùng thứ đáng ghét kia để trút giận!

Bình luận

Để lại bình luận