Chương 94

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 94

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Diệp Nam Phong nắm lấy tay cô: “Vậy Chi Chi gả cho anh hai được không?”

Diệp Chi hoảng sợ rút tay về, cô nhìn chằm chằm anh trai, ánh mắt anh nóng bỏng giống như muốn đốt cháy tất cả những gì anh nhìn thấy. Hai người là anh em, nhưng lại xảy ra quan hệ thể xác vô số lần. Hiện tại, Diệp Chi bị buộc phải thay đổi tâm lý đối với Diệp Nam Phong, không phải với tư cách là anh trai mà là với tư cách một người đàn ông.

Cô nói: “Em không muốn.”

Sắc mặt Diệp Nam Phong lập tức trở nên lạnh lùng, anh siết chặt tay Diệp Chi đến mức cả bàn tay cô đều tím ngắt.

Anh gằn từng chữ: “Vậy thì em rời khỏi nhà họ Diệp đi.”

Sau khi trở về, Diệp Chi đã bị sốt vài ngày.

Cô thậm chí không còn sức để nói chuyện, Diệp Nam Phong tri kỷ lấy đồ đặt trong người cô ra, còn mang cơm vào phòng cô.

Sắc mặt Diệp Chi bơ phờ hỏi: “Có kết quả chưa?”

Diệp Nam Phong đặt cơm sang một bên, lấy báo cáo ra đưa cho cô.

“Theo yêu cầu của em, tìm ba bệnh viện để làm xét nghiệm. Đây là kết quả của những bệnh viện này.”

Diệp Chi nhìn từng trang có in con dấu, hai tay run run không chấp nhận được sự thật này.

Diệp Nam Phong nhận lấy báo cáo trong tay cô, dọn cơm ra bàn nhỏ cho cô: “Anh đút em ăn nhé?”

“Không cần.”

Diệp Chi không thèm nhìn anh, từ trên giường dịch bước đến bàn ăn bên cạnh, cô ăn được hai miếng thì nuốt không nổi nữa. Diệp Nam Phong lại đẩy một bát canh chua tới trước mặt cô: “Nếu em không thèm ăn thì uống chút canh đi.”

Suy cho cùng, đó là thói quen bao nhiêu năm nay rồi, là sự quan tâm của anh trai đối với em gái.

Diệp Chi hai ngày nay cũng rất nghe lời phối hợp, cô tiếp nhận sự quan tâm của anh trai, cô nghĩ mình ngoan ngoãn như vậy có thể làm anh kịp thời từ bỏ ý định nói cho những người khác biết thân thế của mình.

Nhưng Diệp Nam Phong vẫn đưa ra phán quyết: “Chi Chi, bọn họ tới cửa muốn gặp em.”

Bàn tay đang nắm chén cơm siết chặt, cô vì bị sốt mà đầu óc có hơi choáng váng, mơ màng hồ đồ suốt mấy ngày, ngay cả tức giận cũng lười, chỉ thản nhiên nói: “Ồ, rồi sao nữa?”

“Là ông nội của em muốn gặp em, ông ấy chỉ có mình em là cháu gái nên kiên quyết nhận em về.”

“Hừ.”

Diệp Chi cười khẽ.

Cô lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ, nhưng giờ đây bất ngờ bị ép buộc phải rời khỏi ba mẹ và đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, sống cùng một nhóm người xa lạ, cô chỉ cảm thấy bất lực và mờ mịt.

“Ba mẹ nói thế nào?”

“Đương nhiên là không chịu, nhưng đối phương cũng rất kiên quyết, nếu ba mẹ không buông tay thì dư luận sẽ nói không tốt về họ. Hơn nữa danh tiếng của công ty chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, nếu thêm lúc này ông lão có chuyện gì bất trắc, thì sẽ là gông xiềng cả đời cho nhà chúng ta. Sức khỏe ông nội em không được tốt lắm.”

Bởi vì chuyện đã xảy ra hơn 20 năm rồi nên nếu truy cứu nguồn gốc cũng không có cách nào giải thích rõ ràng được, còn nếu kiện tụng thì sẽ là tranh giành sự sống còn của một người già, điều này có thể đưa ba mẹ vào một cuộc tranh cãi đạo đức.

Ngược lại thì ba mẹ ruột không mấy kiên trì với việc nhận lại cô, gia đình ban đầu của Diệp Chi còn có một người anh trai. Anh trai có sự nghiệp thành đạt, mở một công ty truyền thông có chút danh tiếng, nên việc khống chế dư luận là thế mạnh của họ, cũng là sự tự tin của họ.

“Chi Chi, ba mẹ cũng không để ý đến những ảnh hưởng xấu đó, họ chỉ muốn ở cùng em, cho nên bằng mọi giá sẽ giữ em lại, nhưng em rõ ràng có biện pháp tốt hơn.”

Diệp Chi hơi sửng sốt, ngay sau đó đã mỉm cười nói: “Sao anh biết là em không muốn ở cùng với ba mẹ ruột? Em cũng có anh trai của mình cơ mà….”

Biết con gái muốn trở về Tiêu gia sống, Thái Nhã Vân khóc đỏ hai mắt, không muốn buông tay cho cô trở về.

Diệp Chi chưa bao giờ nhìn thấy ba mình hút thuốc, trước khi về Tiêu gia một ngày, cô nhìn thấy trong tay ba kẹp một điếu thuốc, chiếc gạt tàn bên dưới chất đầy tàn thuốc và đầu lọc.

Bình luận (0)

Để lại bình luận