Chương 94

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 94

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Bố anh nói chuyện hơi khoa trương.”

“Không, em nghĩ bác ấy nói chuyện rất thú vị đấy chứ.”

“Ừm.”

Cố Quyết vươn tay ôm lấy eo cô, trước khi cô chạm vào gáy anh, anh đã nhẹ nhàng tựa mặt mình vào chân cô, sau đó không biết đang nghĩ gì mà im lặng mỉm cười.

Bắt gặp nụ cười khó phát hiện ra của anh, Bùi Gia Mạt hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của anh, “Anh cười cái gì thế”

Anh nhớ lại sự việc xảy ra lúc xuất tinh lần đầu vào đêm năm anh 13 tuổi. Bố anh đã dạy anh một bài học giáo dục giới tính kéo dài ba giờ. Cảm giác thật kỳ lạ, một người đàn ông một năm không gặp mấy lần đột nhiên về nhà, kéo anh vào phòng làm việc và hướng dẫn anh cách sử dụng bao cao su.

“Cuối cùng, ông còn đe dọa anh nói đàn ông mà không thực hiện các biện pháp an toàn khi quan hệ tình dục với con gái sẽ phải xuống địa ngục.”

“Chắc không phải anh tin chuyện này đấy chứ.”

Đôi mắt anh bị màn đêm che phủ, anh nhìn cô và gật đầu.

Anh còn nói, khi còn nhỏ, con người luôn phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng nên một thời gian sau, cái câu “Nếu quan hệ tình dục với con gái mà không dùng bao cao su thì sẽ xuống địa ngục.” đã được anh tự động phóng đại rồi tưởng tượng là “Chỉ cần quan hệ tình dục với con gái, anh sẽ lập tức xuống địa ngục ngay.”

Bùi Gia Mạt cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào đôi tai nóng bừng của anh, “Vậy chẳng phải chúng ta mỗi ngày đều phải xuống địa ngục sao?”

Anh mỉm cười không nói.

“Vậy đây có phải là lý do khiến anh không thân thiết với con gái không?”

Anh lắc đầu. Xương tai bị cô vuốt ve có hơi ngứa.

“Nguyên nhân tiềm ẩn.” Ý tưởng ngớ ngẩn này thỉnh thoảng chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn.

“Lí do thực sự là gì vậy?” Sau khi hỏi xong câu hỏi này, Bùi Giai Mạt bị ánh mắt dịu dàng và ngây thơ của anh hấp dẫn, cô cúi xuống hôn lên môi anh.

Lúc này, tiếng hôn triền miên còn đọng lại ẩn trong làn gió đêm trong vườn.

Những viên đá trong thùng đựng rượu vang lạnh lẽo đang tan chảy.

Trong hơi nóng dâng cao, anh nhẹ nhàng nói: “Lúc đó chưa gặp được em.”

Đây là lần thứ hai cô đến nghĩa trang này kể từ khi mẹ cô qua đời.

Mùi nhựa cây thoang thoảng bay trong không khí, những chiếc lá khô bị gió chiều thổi bay tứ phía.

Bùi Gia Mạt đặt bó hoa sương chiều màu tím trước bia mộ.

( Tên hoa dịch từ tiếng Trung ra nha, tên tiếng anh là Trachelium còn tên tiếng Việt mình chưa biết:)

Đứng lặng hồi lâu, cô đột nhiên giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve một vết nứt nhỏ trên tấm bia, như muốn lau đi vết bụi trên đó.

“Đừng trách con lâu như vậy không đến thăm mẹ.”

Điều duy nhất đáp lại cô là khuôn mặt tươi cười của Bùi Nhân trong bức ảnh.

“Con chỉ không biết phải đối mặt với mẹ như nào.”

Xung quanh nghĩa trang im lặng, ngay cả tiếng ve sầu ẩn nấp trên cành cây cũng biến mất.

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm. Tủ lạnh trong nhà bị hỏng rồi, cơm rang để qua đêm cũng bị ôi thiu.”

“Sau này Cố Quyết sửa tủ lạnh cho con, anh ấy nói với con để đồ ăn qua đêm không ăn được đâu. Trước đây không ai nói với con chuyện này, mẹ cũng vậy.”

“Nhưng mẹ ơi, con sẽ không trách mẹ đâu, con biết mẹ ngốc, mẹ luôn dễ dàng tin vào lời hứa của người khác với mình.”

Cô ngồi trước bia mộ, nhẹ nhàng tựa vào vai Bùi Nhân.

“Mẹ à, nhà cũ đã cắt điện rất nhiều, con nhớ mẹ sợ nhất là bóng tối, sấm sét và mưa lớn, bây giờ mẹ còn sợ những thứ này nữa không?”

“Mẹ sẽ sống tốt hơn khi không có con phải không?”

Ánh hoàng hôn mùa hè chiếu xuống bia mộ, dù nhìn ở góc độ nào, đôi mắt dịu dàng của Bùi Nhân trong ảnh cuối cùng cũng sẽ hướng về cô.

“Con đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi, sẽ sớm rời khỏi đây để đến thành phố khác học tập.”

“Đừng lo cho con mẹ nhé, con với Cố Quyết đang ở bên nhau, anh ấy là bạn trai của con và cũng là người dịu dàng nhất mà con từng gặp trên thế giới này.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận