Chương 94

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 94

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Anh thở hổn hển vì tức giận, thấy cô không thở nổi, vội vàng buông tay ra, ngón tay bị đè nén đến run rẩy, cúi đầu cố gằng bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

Người trên giường không ngừng ho sặc sụa vì sự ngột ngạt vừa rồi, nhưng anh ta bởi vì kìm nén không được cơn tức giận trong lòng, quay đầu đấm mạnh vào chiếc vỏ bọc mềm trên tường.

Tiếng bụp bụp đinh tai nhức óc, suýt chút nữa làm vỡ vỏ bọc mềm, có thể thấy anh dụng sức đến mức nào, trên cổ Khương Hân bị trói bởi dây xích không thể trở mình, che mặt lại khóc thút thít.

Người trên giường khóc đến đáng thương, anh gục đầu vào vỏ bọc mềm trên tường, trong lòng không nỡ, ngồi xổm bên cạnh giường nắm tay cô, cúi đầu xoa dịu nguôi ngoai cảm xúc cảm mình.

“Nghe lời tôi, ngoan ngoãn mà ở bên tôi, sinh đứa bé ra, tôi hứa sẽ đụ em ít hơn, không đụ em cũng được, em hãy sinh đứa bé ra.”

Cô che mặt vừa khóc vừa cười, “Sau đó thì sao? Tôi sinh đứa bé ra, anh lại đụ tôi, lại nhốt tôi lại đụ đúng không? Lời nói từ trong miệng anh, có tin tưởng được không?”

“Tại sao không!”

Anh đã hứa với cô như vậy rồi, tại sao cô lại không tin?

Đứng dậy đè cô xuống giường, cúi đầu gặm cắn đôi môi đỏ mọng của cô, điên cuồng xâm chiếm hôn hít, tiếng lưỡi cùng nước bọt quyện vào nhau có chút dâm dục, lại khiến cho cô nhớ tới cảnh bị anh cưỡng bức làm tình cùng anh, Khương Hân đẩy vai anh khóc lớn, đẩy không ra vẫn cứ khóc nức nở, khóc đến bị sặc mà ho không ngừng thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt rất đáng thương.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Phó Hựu liền dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, không quan tâm tiếng ho khan của cô, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô, yêu thương và cưng chiều.

“Ngoan, hãy nghe lời tôi, nếu em vẫn không nghe, tôi có thể làm gì đó, em cũng không muốn sẽ bị tôi nhốt cả đời ở đây.”

Bị nhốt ở chỗ này bao lâu bản thân đã không còn nhớ rõ, sợi dây xích trên cổ cũng được đại phát từ bi cởi ra, nhưng hai chân cô vẫn bị trói, thậm chí mỗi ngày anh đều sẽ tiến vào, không vì chuyện gì khác, chỉ vì sợ cô làm ra những chuyện quá khích.

Mỗi ngày đều trần truồng, chỉ có một tấm chăn để che lại thân thể, cô có thể cảm nhận được sinh mệnh trong bụng đang dần lớn lên từng ngày, nơi đó có một sinh mệnh đang hấp thu chất dinh dưỡng trong cơ thể cô, khỏe mạnh trưởng thành, không lâu nữa sẽ chui ra ngoài, trở thành một đứa trẻ khóc oe oe.

Cô sợ hãi, thứ trong bụng cô không nên tồn tại, và cô cũng không nên ở chỗ này. Cô muốn chạy trốn, nhưng sao có thể thoát khỏi nhà tù của người đàn ông này được.

Bị nhốt ở nơi này hai tháng, sống một ngày như dài bằng một năm, khi anh không đụ cô, ngày nào cô cũng ngây người nhìn bức tường, ngoại trừ ăn cơm thì chính là ngủ, bị anh ôm vào phòng vệ sinh tắm rửa, mỗi lần muốn đi vệ sinh đều phải bắt đầu cầu xin anh.

Phó Hựu thu hồi những thủ đoạn biến thái kia, ngược lại, chỉ cần cô nghe lời, mở miệng nói chuyện, anh đều sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô.

Nhìn cái bụng ngày một phồng to, người đàn ông cấm dục không phát tiết được, đã biến thành một con sói đói tùy thời chực chờ.

Cảm giác được xiềng xích trên chân được tháo ra, người ngủ quá sâu không để ý, cho đến khi hai chân bị gập lại, trên đùi đột nhiên bị cọ xát đau nhức, cô mới chậm rãi mở mắt ra.

Căn phòng tối om chỉ được chiếu sáng bởi ngọn đèn vàng ở đầu giường, người đàn ông đang quỳ giữa hai chân cô hình như đang dùng sức ra vào, rất dễ nghe thấy tiếng thở hổn hển trong khung cảnh yên tĩnh. Khương Hân kinh hoảng hai chân đá đạp lung tung.

“Đừng!”

Phó Hựu kịp thời ấn đùi cô xuống, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhuốm tình dục nhếch thành nụ cười, “Bảo bối, em chớ lộn xộn, nếu lộn xộn, tôi cắm vào thật, đau vẫn là em thôi.”

Dương vật màu tím dữ tợn ma sát qua lại ở gốc đùi cô, bắp đùi mềm mại đã bị cọ đỏ không ít, anh ấn hai chân cô kẹp chặt thứ đồ của mình, để ở miệng huyệt đâm tới đâm lui, bắt chước tư thế giao hợp, ra vào một cách mạnh mẽ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận