Chương 94

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 94

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Xin Lỗi Muộn Màng và Sự Thay Đổi

Quán cà phê trên tầng thượng trung tâm thương mại Khúc Hải có tầm nhìn bao quát thành phố. Nhạc Dư đến sớm năm phút, theo thói quen cũ, gọi một tách caramel macchiato cho mình và một ly latte cho người hẹn. Đồ uống vừa được mang ra cũng là lúc Mạnh Đinh xuất hiện, đúng giờ như mọi khi.

“Cô đến đúng giờ quá.” Nhạc Dư mỉm cười chào.

Mạnh Đinh đặt chiếc túi xách hàng hiệu xuống ghế, nhìn ly latte trước mặt, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên rồi lại trở về vẻ bình tĩnh thường thấy. “Cảm ơn, không ngờ cô vẫn còn nhớ.”

Trí nhớ Nhạc Dư không tệ. Hai năm rưỡi chưa đủ dài để cô quên đi cuộc gặp gỡ căng thẳng ngày ấy. Cùng một địa điểm, cùng một khung giờ, cùng những món đồ uống, nhưng tâm trạng đã hoàn toàn khác xưa.

Mạnh Đinh nhấp một ngụm latte, nhìn Nhạc Dư đang ung dung thưởng thức cà phê, khác hẳn vẻ lúng túng, phòng bị trước kia. Cô nàng không kìm được mà hỏi: “Cô không tò mò lý do tôi hẹn cô ra đây à?”

Nhạc Dư nhún vai, thổi nhẹ lớp bọt sữa trên miệng tách. “Nếu cô đã muốn nói, thì dù tôi không hỏi, cô cũng sẽ nói thôi.”

Mạnh Đinh sững người giây lát, rồi bật cười thành tiếng, nụ cười lần này có vẻ chân thành hơn. “Tôi đến để xin lỗi cô.”

Lần này đến lượt Nhạc Dư ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ Mạnh Đinh hẹn gặp là để khiêu khích hoặc “thị uy” gì đó. “Cô… đã làm gì có lỗi với tôi sao?”

“Hai năm rưỡi trước, trước khi ra nước ngoài, tôi đã tìm gặp và nói với cô những lời không hay.” Mạnh Đinh nhìn thẳng vào mắt Nhạc Dư, giọng nói chân thành, “Tôi sắp rời Bắc Hoài lần nữa, nên muốn gặp cô để nói rõ mọi chuyện, và xin lỗi cô.”

Nhạc Dư thoáng nhớ lại những lời nói sắc nhọn ngày ấy, những lời đã khiến cô tổn thương và hoang mang suốt một thời gian dài. Nhưng giờ đây, khi đối diện với lời xin lỗi của Mạnh Đinh, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ. “Thực ra lúc đó cô nói cũng khá khách quan. Không cần phải xin lỗi đâu.” Ngoài mặt cô tỏ ra hào phóng, nhưng trong lòng lại thầm vui sướng. Cuối cùng thì người khiến cô đau khổ cũng phải thừa nhận sai lầm.

“Khi ấy tôi còn trẻ con, tự cho mình là đúng.” Mạnh Đinh thở dài, giọng thoáng chút cay đắng, “Hơn nữa, những việc tôi làm gần đây cũng chẳng hay ho gì… Tóm lại, thành thật xin lỗi cô.”

“… Không sao.” Nhận lời xin lỗi từ một người kiêu ngạo như Mạnh Đinh khiến Nhạc Dư có phần xấu hổ. Cô vội nhấp một ngụm cà phê để che giấu sự lúng túng.

Sau khi nói ra lời xin lỗi, Mạnh Đinh dường như cũng trút được gánh nặng trong lòng. Cô nàng nhìn Nhạc Dư, thầm nghĩ cô gái này quả thực may mắn, gặp được Hoắc Tuân tốt nhất vào thời điểm thích hợp nhất. Nhưng cô cũng không hẳn là xui xẻo. Chỉ là một Hoắc Tuân mà thôi. Cô còn có nhiều người theo đuổi khác, không nhất thiết phải vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng.

“Đúng rồi,” Nhạc Dư chợt nhớ ra, “Lúc nãy cô nói cô sắp đi à?”

Mạnh Đinh gật đầu, nụ cười đã tươi tắn trở lại. “Bạn trai mới của tôi đang đợi ở bên kia.”

Nhạc Dư tặc lưỡi. Nhanh thật đấy.

Mạnh Đinh cười cười, không kể hết câu chuyện. Lần này cô nàng rời đi là có sự “trợ giúp” của Hoắc Tuân. Bạn trai mới của cô làm nghệ thuật, bố mẹ cô đương nhiên phản đối kịch liệt vì vẫn luôn xem nhà họ Hoắc là “thông gia tương lai”. Cô nàng chỉ muốn yêu đương tự do, không muốn bị ràng buộc bởi những toan tính lợi ích, nên đã nhờ Hoắc Tuân đứng ra thuyết phục bố mẹ giúp. “Trước cậu nợ tôi một lần, lần này coi như trả nợ nhé?” Hoắc Tuân đã đồng ý. Và đúng như dự đoán, anh vừa ra mặt, mọi chuyện lập tức được giải quyết ổn thỏa. Bố mẹ cô nàng đã phải thỏa hiệp.

Nghĩ đến đây, Mạnh Đinh khẽ thở dài. Lần trước cô giúp anh (gián tiếp giải vây cho anh ở sân bay), lần này anh giúp cô. Coi như huề, không ai nợ ai. Mối tình đơn phương kéo dài tám năm của cô, cuối cùng cũng có thể đặt dấu chấm hết một cách thanh thản.

Bình luận

Để lại bình luận