Chương 94

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 94

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cậu nghiêm túc sao? Vậy người nhà của cậu làm sao bây giờ?”

“Bọn họ ở nông thôn, cũng không biết tôi hiện tại đang làm cái gì, chỉ sợ còn tưởng rằng, tôi là đang ở bên ngoài làm công mà thôi, ngay cả tiền đi học, cũng là tôi tự mình làm công tích góp, tôi cũng được không ít tiền từ cha cậu ta , .”
Đường Duệ giơ tay nhấp ngụm cà phê, nháy mắt ánh mắt kia thực xa lạ, cuồng vọng mà kiêu ngạo.

Trong nồi đang nấu cơm, xào rau , Liễu Dục ngồi trên sô pha chuẩn bị thực đơn, độ cung khóe miệng từ lúc cô nói có chút thích mình thì luôn giơ lên chưa từng hạ xuống , hắn chỉ cần nghĩ đến Vệ Duy Nhất ăn xong cơm hắn làm, gật đầu nói ăn ngon, thì hắn liền có động lực.

Tiếng nắp nồi sôi sùng sục vang lên, hắn chuẩn bị đi xem, đi ngang qua cái hộp đặt ở vách tường cửa sổ sát đất, trong cái hộp kia đều là ảnh chụp cùng nhật ký mà cô thu thập lại, nhưng nhìn lướt qua sao lại cảm thấy nó thiếu đi rất nhiều này nọ?

Hắn hồ nghi đi qua , phát hiện bên trong hộp chưa một nửa là ảnh chụp , nay một tấm cũng không có, rõ ràng là bị cầm đi.

Cô ấy lấy ảnh chụp làm gì?

Di động trên sô pha bỗng nhiên vang lên, cau mày đi qua lấy, là lão già thúi kia gọi đến.

“Muốn gì!” ngữ khí hắn không kiên nhẫn hỏi.

Thanh âm khàn khàn từ tính đang cười, làm làn da hắn nổi lên một tầng da gà.

“Con không cảm thấy thiếu gì sao? Liễu Dục.”

Rạng sáng, tàu biển chở khách chạy định kỳ đột nhiên xảy ra tình trạng như là gặp tình trạng khẩn cấp mà phanh lại , Vệ Duy Nhất không cài đai an toàn, trực tiếp bị rơi xuống giường, sau một lúc mặt biển bên ngoài chậm rãi yên lặng .

“Sao lại thế này a?”

Bên ngoài truyền đến thanh âm không kiên nhẫn , còn có một ít người dùng tiếng Anh táo bạo mắng chửi.

Cô cũng đi ra ngoài nhìn thoáng qua, đối diện chính là phòng của Đường Duệ, thấy cậu ta cũng mở cửa phòng ra , biểu tình cùng cô giống nhau, đồng dạng là khẩn trương cùng bất an.

Chẳng được bao lâu, một cái giám đốc đến đây, dùng khẩu âm trung anh xin lỗi, “Trên mặt biển đột nhiên xuất hiện vật thể không rõ trôi nổi , làm các vị ợ hãi, chúng ta đi sẽ đi với tốc độ chậm chút, mong các vị trở về phòng nghỉ ngơi .”

Vệ Duy Nhất nhẹ nhàng thở ra, Đường Duệ nói, “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai tàu biển chở khách chạy định kỳ này sẽ có thức ăn rất ngon, dậy sớm một chút.”

Cô đáp lại gật đầu, “Cậu cũng vậy.”

Đóng cửa lại, trong ngoài đều khóa ,khóa an toàn cột vào khung cửa , xác nhận mở không ra , mới nằm xuống giường, kéo đai an toàn mang lên.

Nhưng tâm thần cô lại không yên, luôn miên man suy nghĩ đến Liễu Dục, những suy nghĩ đáng sợ không ngừng hiện lên trong đầu cô, căn bản là không có biện pháp suy nghĩ về điều khác, là cô quá nhạy cảm sao?
Bọt sóng quay cuồng đánh tan mặt biển bình tĩnh yên lặng, bên tai đều là thanh âm nước biển lưu động , ánh trăng màu vàng soi chiếu những hình ảnh ngược ở chỗ bên cạnh , híp mắt nhìn thẳng địa phương kia, đại não dần dần thả lỏng, mí mắt run lên khép lại.

Chỉ vừa tiến vào giấc ngủ một giây, cửa phòng đã vang lên tiếng động thật lớn làm cô mở choàng mắt.

Trái tim trong phút chốc nhảy dựng lên, cô cởi bỏ đai an toàn đứng dậy, bất an nắm chặt chăn trong tay.

“Đông!”

Lại là một tiếng thật lớn , giống như bị một lực mạnh từ ngoài tá động lên muốn phá cửa, chung quanh an tĩnh nghe được thanh âm ầm ầm rất rõ ràng, cửa phòng lâu năm bắt đầu chịu không được, cô kinh hoảng thất thố không biết phải làm gì.

Nhưng chung quanh không có một cái công cụ nào là có thể chống trả được, trừ bỏ giường thì chỉ có một cái bàn, ngay cả buồng vệ sinh cũng đã bị khóa phải đi tolet chung, một cái cửa sổ không đủ lớn bằng đầu cô , mọi nơi đều là góc chết, trốn không thoát .

Bình luận (0)

Để lại bình luận