Chương 94

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Sếp lớn dùng muôi múc một cái bánh chẻo vào bát Kiều Khương, bùi ngùi nói: “Thấm thoắt cháu đã ở Hồng Thân mười năm rồi.”
Kiều Khương nhớ lại chuyện cũ, nhẹ nhàng gật đầu: “Phải, đã mười năm rồi.”
Nàng vốn học lớn học ở xứ khác, vừa là sinh viên năm nhất đã tìm việc thực tập, công việc đầu tiên của nàng không có nhiều cơ hội thăng tiến. Nàng rất tham vọng, muốn đạt vị trí cao, nhưng hầu hết quản lý cấp cao của các công ty đều là lính nhảy dù, không có năng lực, nhưng có chống lưng.
Sau khi đổi hai công ty, nàng mới phát hiện một công ty con của Hồng Thân, mức lương tuyển dụng rất khá, tiền lương hàng tháng từ năm đến năm trăm nghìn, một con số rất hấp dẫn nhưng chẳng mấy người với được.
Trên đầu nàng là ánh nắng thiêu đốt, trước mặt là xe cộ như nước, những hạt bụi lơ lửng trong không khí mang theo cảm giác khô hanh chui vào mắt nàng, nàng chớp mắt, đưa tay vuốt phẳng sơ mi trắng, buộc chặt tóc đuôi ngựa sau lưng, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào tòa nhà.
Chỉ chớp mắt đã mười năm trôi qua.
Nàng gần như đã quên mất cảnh tượng chật vật khi cố gắng chen vào tàu điện ngầm rồi bị biển người cuồn cuộn xô đẩy đẩn ra ngoài.
Sếp lớn nâng ly cụng với nàng: “Chúc cho tương lai.”
“Chúc cho tương lai.” Kiều Khương hít sâu một hơi, cầm ly rượu trước mặt lên uống một ngụm.
Lúc Yến Chiêu tới, cuộc họp thường niên đã sắp kết thúc, ngoài trời có tuyết rơi, lúc xuống xe, người anh dính ít tuyết, khi bước vào khách sạn, bông tuyết bị hơi nóng làm cho bốc hơi, toàn bộ hóa thành nước, lúc anh vừa tới gần, Kiều Khương đã cảm giác được hơi ẩm bao phủ quanh mình.
Kiều Khương ngồi đó quá nổi bật, nàng mặc đầm dạ hội đen tuyền, để lộ gần như toàn bộ tấm lưng trắng nõn, trên cổ vẫn đeo sợi dây chuyền vàng mảnh, cổ tay không đeo trang sức, trông gọn gàng sạch sẽ.
Tóc nàng buộc cao, tay cầm ly rượu, nửa người hơi cúi, tư thái tao nhã điềm tĩnh, hơi nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt được trang điểm tinh tế, cặp mắt hoa đào phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ đèn pha lê, đôi môi đỏ thắm, còn đỏ hơn dâu tây vài phần.
Yến Chiêu đi đến cạnh nàng, ngón trỏ vuốt nhẹ lưng nàng.
Kiều Khương bị hơi lạnh trên người anh làm cho rùng mình, khẽ cau mày quay đầu, bấy giờ mới thấy khuôn mặt tươi cười phóng lớn của anh, hàm răng trắng tinh nổi bật trên làn da ngăm đen.
Vừa thấy Kiều Khương, đôi mắt anh đã không chứa được người khác, bàn tay thô ráp đặt lên vai nàng, hỏi: “Không lạnh à?”
Vừa nói, anh vừa cởi áo của mình ra phủ thêm cho Kiều Khương.
Nhóm nhân viên ngồi ở bàn sau đều kinh ngạc, phải biết là Kiều Khương chưa từng đưa bạn trai đến tham dự cuộc họp thường niên, Yến Chiêu là người đầu tiên!
Sếp lớn còn chưa kịp nói gì, nhờ cuộc họp thường niên, tất cả nhân viên dưới trướng Kiều Khương đều lên tinh thần chạy tới chỗ nàng hỏi: “Sếp Kiều! Người này là bạn trai chị à? Là bạn trai chị đúng không?! Mẹ ơi! Trông vạm vỡ quá! Cảm giác anh ấy có thể dùng một đấm đánh chết tôi luôn đấy!”
“Thì ra bạn trai sếp Kiều là kiểu này! Trông cứ như người đẹp và mãnh thú í! Kích thích quá!”
“A a a! Sao mặc áo lông mà cơ ngực vẫn to thế chứ!”
“Mắt cô chòng chọc nhìn vào chỗ nào của người ta đấy!? Coi chừng sếp Kiều chọc mù hai mắt cô!”
Kiều Khương: “…”
Yến Chiêu hớn hở cười, để lộ hàm răng trắng tinh: “Chào mọi người.”
“Xin chào, xin chào!” Đám nhân viên vô cùng phấn khích, “Dũng sĩ! Tôi mời anh một ly!”
Yến Chiêu tuy hơi mù mờ, nhưng bị bầu không khí xung quanh lây nhiễm nên nhiệt tình hẳn lên, anh cầm ly rượu còn dư của Kiều Khương, ừng ực uống cạn trước ánh mắt khích lệ của đám nhân viên.
Đám nhân viên líu ríu xong thì hài lòng rời đi.
Yến Chiêu ngồi xuống, cầm khăn lau miệng ly, hỏi Kiều Khương: “Bây giờ đi luôn không?”
Anh tưởng Kiều Khương bảo anh vào uống một ly rượu, chính là ly anh vừa uống.
Kiều Khương chỉ vào chiếc ly, anh hiểu ý cầm bình rót rượu.
“Đây là sếp của em.” Nàng đứng dậy, nhìn sếp lớn, giọng chắc nịch: “Đây là bạn trai cháu, Yến Chiêu.”
Lần đầu tiên Yến Chiêu nghe nàng chính thức giới thiệu về mình như vậy, còn ngay trước mặt sếp, nụ cười trên môi không khép được, kéo đến tận mang tai, đến khi Kiều Khương cau mày nhìn, anh mới nhớ ra đứng dậy nâng ly nói với sếp lớn: “Phần tôi xong rồi, bác cứ tự nhiên.”
Sếp lớn: “…”

Bình luận

Để lại bình luận