Chương 94

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 94

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Màn Tái Ngộ Nồng Cháy và Sự Thật Được Phơi Bày

Khương Phi nhíu mày lại, vẻ mặt có hơi ngại ngùng và xấu hổ, “Trên người em còn ám mùi tàu xe khó chịu lắm, hôi chết đi được…”

Tuy nhiên anh lại chẳng hề để tâm, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô rồi cúi xuống hôn lên môi cô một cách dịu dàng. “Không sao đâu, cởi hết đồ ra rồi thì sẽ không còn hôi nữa.”

Khương Phi cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ chắc chắn là xấu xí chết đi được. Cô đã thức trắng cả đêm qua, trên đường đi đến đây lại phải mua vé giường cứng nằm tạm. Bên cạnh giường cô là một ông anh trai ngáy to như sấm dậy, ồn ào đến mức khiến cô đừng nói đến chuyện có thể chợp mắt được một chút, ngay cả việc suy nghĩ vẩn vơ một chút cũng không thể nào tập trung được. Nhưng mà hình như Lục Bách Trình chẳng hề nhận ra điều đó chút nào. Mà cho dù anh có nhận ra đi chăng nữa thì anh cũng chẳng hề chê bai cô nửa lời.

Sắc trời bên ngoài vẫn còn bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc của mùa đông chưa tan hẳn. Ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu rọi vào căn phòng rộng lớn. Không cần bật đèn nhưng vẫn đủ để cho hai người có thể nhìn rõ được gương mặt của đối phương. Kể từ lúc bước chân vào cửa phòng cho tới khi cả hai cùng ngã lên chiếc giường lớn mềm mại, Khương Phi vẫn cứ nhìn Lục Bách Trình chằm chằm không chớp mắt. Ngoại trừ đoạn đối thoại ngắn ngủi lúc cô vừa mới đóng cửa lại xong, thì sau đó cả hai gần như là mất đi tiếng nói, chỉ im lặng nhìn vào mắt nhau, một câu cũng không nói nên lời. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh ma sát sột soạt của việc cởi bỏ quần áo trên người.

Sau khi Lục Bách Trình lại một lần nữa loay hoay mãi mà không cởi được chiếc móc cài áo lót sau lưng cô, Khương Phi lập tức đưa tay ra sau lưng kéo nhẹ một cái, chiếc khóa áo lập tức được mở ra dễ dàng. Tuy nhiên cô lại không để cho anh tiếp tục hành động mà lại nói: “Anh kéo rèm cửa sổ lên đi.”

Lục Bách Trình im lặng trong giây lát, ánh mắt lướt qua bầu ngực căng tròn lồ lộ của cô rồi mới chậm rãi bước xuống giường đi đến bên cửa sổ kéo rèm lên. Ngay trước khi tấm rèm được kéo lên hoàn toàn, anh quay đầu lại nhìn, vừa hay bắt gặp cảnh cô đang quay lưng về phía anh từ từ cởi bỏ chiếc quần dài vướng víu. Sống lưng mảnh mai thon thả của cô hòa vào trong ánh nắng ban mai trong trẻo yếu ớt, nhìn trông thật mong manh và cần được chở che.

Anh lập tức giữ nguyên trạng thái ánh sáng ban mai chiếu rọi vào phòng như vậy, bước nhanh trở lại giường, ôm choàng lấy cô từ phía sau lưng. Cánh tay rắn chắc vòng qua ôm trọn lấy hai bầu vú mềm mại căng đầy, khuôn mặt anh ép sát vào bên tai cô khẽ hôn lên vành tai nhạy cảm. “Lúc trên đường tới đây em đã suy nghĩ những gì vậy?”

Cổ Khương Phi bị anh hôn đến mức ngứa ngáy khó chịu, cô khẽ ngoảnh đầu lại, đôi mắt hơi híp lại đầy khêu gợi nói: “Suy nghĩ tại sao cái tàu hỏa chết tiệt đó lại có thể chạy chậm đến mức như vậy.”

Lục Bách Trình dường như bật cười thành tiếng. Anh dễ dàng nhấc bổng vòng eo thon thả của cô lên, để cô ngồi đối mặt với mình nhưng lại xoay lưng về phía cửa sổ. Cho dù là cách một lớp áo choàng tắm dày dặn, Khương Phi cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng vật cứng rắn nóng bỏng đang căng lên dưới lớp quần của anh. Cô không kìm chế được mà khẽ giãy giụa tấm thân, nhẹ nhàng dùng mông ma sát lên đũng quần anh, giọng nói có chút nũng nịu: “Sao anh không cởi ra đi…”

Lục Bách Trình không trả lời câu hỏi của cô, đôi môi anh dường như đã gắn chặt trên làn da mịn màng của cô, kề sát triền miên không chịu rời trong phút chốc. Không phải là anh chưa từng dịu dàng và kiên nhẫn như vậy với cô bao giờ, nhưng mà hôm nay lại có chút gì đó kỳ lạ và khác thường.

Khương Phi bị dáng vẻ triền miên đầy ám muội này của Lục Bách Trình làm cho đầu óc choáng váng quay cuồng. Bỗng nhiên cô nhìn thấy ở trên tấm gương lớn trong phòng tắm cách đó không xa đang phản chiếu lại bóng hình mờ ảo của hai người đang quấn lấy nhau không rời. Cô khẽ nheo nheo mắt lại, còn chưa kịp nhìn cho kỹ càng thì bỗng nhiên Lục Bách Trình đã đưa bàn tay rắn chắc của mình xuống phía dưới, dùng kỹ xảo điêu luyện của mình vuốt ve nơi hoa tâm nhạy cảm khiến cho cô bất chợt có cảm giác buồn tiểu mãnh liệt.

Nụ hoa nhỏ bé ở dưới hạ bộ truyền lên cảm giác tê dại sung sướng khiến cô không kìm được mà rên lên thành tiếng. Trong lòng cô lại càng mong mỏi anh có thể tiến vào sâu hơn một chút nữa. Cho nên cô chủ động vươn bàn tay của mình về phía dưới mò mẫm tìm kiếm, nhẹ nhàng kéo giật mái tóc ngắn của anh, giọng nói khàn đặc đầy dục vọng: “Lục Bách Trình, cho em đi…”

Bầu ngực sữa căng tròn được cánh tay rắn chắc của anh nâng lên càng thêm cao ngất và mời gọi. Lục Bách Trình nắm chặt lấy chúng, dùng sức xoa nắn mạnh bạo, dường như muốn vắt kiệt ra từng giọt sữa ngọt ngào ẩn chứa bên trong. Đầu nhũ hoa mẫn cảm nằm gọn ngay giữa những ngón tay thon dài của anh càng lúc càng trở nên căng cứng và sẫm màu hơn.

“Trong ngăn kéo đầu giường có bao cao su đấy.” Lục Bách Trình nói, giọng nói mập mờ không rõ ràng vì đang bận rộn hôn lên cổ cô.
Khương Phi lúc này mới lấy lại được chút tỉnh táo, cô nghiêng người sang một bên để với tay lấy bao cao su trong ngăn kéo. Vừa lúc khom người xuống, cô cảm thấy bụng dưới hơi nhoi nhói khó chịu, hoa huyệt bên dưới đã sớm trở nên ướt đẫm tự lúc nào. Ánh mắt Lục Bách Trình nhìn cô lúc này giống như cơn gió đêm lạnh lẽo thấu xương, càng khiến cho ngọn lửa dục vọng trong lòng cô bùng cháy dữ dội hơn.

Cuối cùng cũng tìm được hộp bao cao su, cô xoay người lại giúp Lục Bách Trình mang vào cẩn thận, sau đó ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Em nói là anh đừng chờ em làm gì, có phải anh lại không nghe lời em dặn, lại thức trắng cả đêm qua không ngủ đúng không?”

Lục Bách Trình không gật đầu cũng không lắc đầu thừa nhận, anh chỉ kéo tay cô cho cô ngồi hẳn lên trên người mình, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Ngồi xuống đây đi em.”

Lúc nói chuyện, con ngươi đen láy của anh trở nên âm trầm như mực nước sâu thẳm, nhưng giọng nói thì lại thản nhiên như đang bàn luận về chuyện thời tiết mưa nắng thất thường vậy, càng khiến cho hơi thở của Khương Phi trở nên rối loạn và gấp gáp hơn. Cô cúi đầu xuống, nhìn chăm chú vào cây gậy thịt khổng lồ đang giương cao đầy kiêu hãnh của anh, sẵn sàng lâm trận bất cứ lúc nào.

Bình luận

Để lại bình luận