Chương 95

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 95

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Em vẫn chưa có thời gian vui vẻ. Không có mệnh lệnh của em anh không được bắn ra ngoài.” Cố Thiển Thiển ra lệnh nói.
“Được.” Trịnh Trúc Nghĩa bất đắc dĩ đáp. Không phải chỉ là một chút khó chịu thôi sao? Chỉ cần Thiển Thiển vui vẻ là được.
Cố Thiển Thiển thấy hắn đáp ứng, buông lỏng tay ra, sau đó xác định Trịnh Trúc Nghĩa không mở mắt lúc sau lặng lẽ kéo cao làn váy.
Trịnh Trúc Nghĩa nhắm mắt lại, xung quanh rất yên tĩnh, có thể cảm giác được cô còn ở trước mặt mình, nhưng là không biết đối phương đang làm cái gì.
Cố Thiển Thiển cắn cắn môi, tùy ý duỗi người. Rõ ràng trong lòng vẫn luôn nói lần này bản thân ở thế “chủ động” với Trịnh Trúc Nghĩa, nhưng khi mở rộng hai chân, vẫn còn cảm thấy hơi sai.
“Ồ… Thiển Thiển!” Cố Thiển Thiển một tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nhắm ngay hoa huyệt ngồi xuống. Trịnh Trúc Nghĩa hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ như vậy làm, kinh ngạc mở mắt.
“Bang ——” “Nhắm mắt lại!” Cố Thiển Thiển xấu hổ và khó chịu. Trực tiếp cho Trịnh Trúc Nghĩa một cái tát làm hắn nhắm mắt lại.
“Được.” Trịnh Trúc Nghĩa sủng nịnh cười, bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại. Thật là vật nhỏ mạnh miệng, thực tế thân thể của em đang khát vọng anh.
“Em không cho anh bắn, anh không được bắn. Ân ha… To quá …” Cố Thiển Thiển không dám hoàn toàn ngồi xuống, đôi tay chống ở trên vai Trịnh Trúc Nghĩa từng chút mà ngồi xuống.
“Ôi… Thiển Thiển, em thật chặt.” Cao trào của Trịnh Trúc Nghĩa bị gián đoạn, dươиɠ ѵậŧ của anh đã căng đến mức lỗ hoa chặt chẽ bắt lấy không chịu bắn, có thể nói rằng là một sự tra tấn vô nhân đạo.
“Câm … Câm miệng!” Cố Thiển Thiển nói. Sau khi nuốt được một nửa dươиɠ ѵậŧ, cô lắc mông theo nhịp điệu mà cô thích. Nhưng Trịnh Trúc Nghĩa lại cười không nổi, cô gái này đã có một thời gian tuyệt vời, dươиɠ ѵậŧ còn có một nửa nằm ở bên ngoài đã chịu vắng vẻ, mắt thấy đã sắp mất khống chế, kêu gào suy nghĩ muốn bắn vào trong thân thể cô gái.
Trong bóng đêm, Cố Thiển Thiển không nhận thấy điều gì bất thường ở Trịnh Trúc Nghĩa. Bản thân chơi đến vui vẻ.
“Ôi… anh chịu không nổi. Thiển Thiển…” Trịnh Trúc Nghĩa rốt cuộc nhịn không được, vươn tay ôm lấy eo Cố Thiển Thiển, hung hăng hướng lên trên đỉnh vài cái, trực tiếp bắn vào chỗ sâu trong thân thể cô.
“A! Hmmm…” Cố Thiển Thiển chơi đến vui vẻ, không dự đoán được Trịnh Trúc Nghĩa đột nhiên chuyển động. Không hề phòng bị mà bị bắn vào trong.
“Anh! Ai cho anh bắn vào em!” Giọng điệu của Cố Thiển Thiển căn bản không gay gắt như trong tưởng tượng. Bởi vì đột nhiên bị đâm, cả người đều mềm nhũn. Ngồi trên đùi của Trịnh Trúc Nghĩa.
“Xin lỗi, em thật sự quá hấp dẫn.” Trịnh Trúc Nghĩa rõ ràng cảm giác được thân thể cô gái trong lòng đã nhũn ra, nhẫn nại cười “Nhận sai” nói.
“Anh…” Cố Thiển Thiển muốn phát hỏa lại phát không ra. Bị Trịnh Trúc Nghĩa đâm như vậy, eo cô sớm đã mềm. Nhưng thân thể còn chưa được thỏa mãn, loại này cảm giác nửa vời khó chịu cực kỳ!
“anh không động.” Trịnh Trúc Nghĩa biết cô đã không sức lực, còn cố ý thoái thác.
“Anh… Em ra lệnh anh động.” Cố Thiển Thiển khó thở. Trịnh Trúc Nghĩa cố tình ở ngay lúc này giả vờ làm người tốt.
“Tuân mệnh.” gian kế của Trịnh Trúc Nghĩa thực hiện thành công. Trên mặt không có biểu hiện cái gì, nhưng nội tâm lại ở mừng thầm. Ôm lấy vòng eo thon thả của cô , bắt đầu hưởng thụ một chút “Quà sinh nhật”.
“Hmm… Mạnh hơn một chút a… Anh chưa ăn à?… Uah… sướиɠ quá… A a… Nơi đó… A ha… A a… Anh đừng di chuyển… Ân ha… Quá nhanh… Ngô a… Đừng… Lại bắn vào”
Cố Thiển Thiển ngay từ đầu còn có thể miễn cưỡng nắm giữ “Quyền chủ động”, rất có tự tin mà dẫn dắt tiết tấu, sau lại bị chơi đến mơ mơ màng màng mà chỉ còn lại rêи ɾỉ.
“Thiển Thiển, Anh yêu em.” Trịnh Trúc Nghĩa ấn cô vào ghế sô pha và đâm vào cô từ phía sau, vừa cắn vành tai mỏng manh vừa nhỏ giọng thổ lộ.
“Ưm… A… A ha… Sâu quá… Ô ô… Đừng bắn vào… um… um… um…”
Hai cánh tay trắng nõn của cô gái vô lực đang đáp ở trên sô pha lại vô lực mà rũ xuống. Mái tóc đen nhánh buông xõa trên tấm lưng trắng như tuyết, toát lên vẻ quyến rũ sang trọng.
Trịnh Trúc Nghĩa cúi người l*иg ngực nóng như lửa dính sát vào sau lưng cô gái. Hạ thể gắt gao siết chặt lấy nhau.
“Anh yêu em… Anh yêu em…”
Tiếng tỏ tình ngọt ngào sâu lắng của chàng trai cứ văng vẳng bên tai, dịu dàng như vậy, giống như một giấc mộng xuân tươi đẹp. Lại giống như, đều đã quên đối phương, chỉ gặp gỡ ở trong mộng.
“Sinh nhật vui vẻ.” Lại một lần cao trào, Cố Thiển Thiển rốt cuộc không chống đỡ nổi ngủ mất. Toàn thân ướt đãm như mới từ trong nước vớt ra. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, còn không quên chúc anh sinh nhật vui vẻ.
“Anh rất hạnh phúc. Cảm ơn em, Thiển Thiển.” Trịnh Trúc Nghĩa không ngừng hôn lên tấm lưng đầy mồ hôi của cô, từ sau cổ một đường đi xuống đến tận xương cụt của cô. Hồi lâu mới lưu luyến không rời mà bế cô lên đi rửa sạch.

Bình luận

Để lại bình luận