Chương 95

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 95

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Dịch Nhữ chầm chậm lê đôi chân bị còng đi về phía anh.

Cô đi được một nửa, bỗng nhiên quỳ xuống như là rất sợ hãi, bò thêm một đoạn đường.

Hạ Cảnh Chiêu ngồi xổm xuống chào đón cô, ôm cô vào lòng, người sau lưng anh bước tới, Dịch Nhữ ngửi được mùi hương của người lạ nên cô càng run rẩy hơn.

Sau khi tiêm xong, cô nghẹn ngào, để lại dấu răng sâu hoắm trên tay anh.

Cứ bảy ngày là Dịch Nhữ sẽ bị tiêm một lần. Sau cái lần thứ ba bị tiêm, Dịch Nhữ bắt đầu gọi Hạ Cảnh Chiêu là “ba”.

Tiếng kêu này không liên quan tới luân lý, chỉ là một biểu tượng cho một loại quan hệ, có nghĩa là Dịch Nhữ dựa dẫm vào anh vô điều kiện.

Cô ngoan ngoãn quỳ giữa hai chân Hạ Cảnh Chiêu, để Hạ Cảnh Chiêu dùng băng dính tĩnh điện quấn hai tay mình lại thành nắm đấm, sau đó đeo găng tay động vật lông xù, cô “nhìn” anh bằng đôi mắt thất thần.

“Em thích không?”

“Thích!”

Dịch Nhữ nâng gò má cọ lên chân Hạ Cảnh Chiêu, chống tay xuống đất, nhét đuôi thỏ vào mông, lắc lư vui vẻ, những sợi chỉ bạc dài mỏng liên tục tiết ra từ đai trinh tiết giữa mông cô, dính lên bắp đùi không khác gì tơ nhện.

Sau khi mất đi lý trí, cô rất muốn hưởng thụ loại quan hệ này.

“Xoay một vòng.”

Dịch Nhữ ngồi xổm rồi vội vàng xoay tròn trên thảm một cách nhiệt tình, rồi im lặng chờ mệnh lệnh.

“Qua đây.”

Hạ Cảnh Chiêu dẫn Dịch Nhữ đi tới bê sofa, có vài miếng bánh ngọt trên bàn, hôm nay là sinh nhật của anh, cũng là năm thứ ba Dịch Nhữ rời khỏi anh.

Hạ Cảnh Chiêu vươn ngón tay lấy một chút kem, kề sát vào chóp mũi Dịch Nhữ.

Dịch Nhữ ngầm hiểu, cô vẫn giữ tư thế ngoan ngoãn, vừa liếm ngón tay dính kem của trong sự tập trung và cẩn thận, vừa hơi sợ hãi.

Dịch Nhữ liếm sạch, Hạ Cảnh Chiêu lại lấy thêm một miếng, vì cô không nhìn thấy nên không phải lần nào cũng liếm được chính xác, dần dà kem bơ dính lên mặt cô.

Không khí rất yên tĩnh, chỉ có tiếng liếm láp bên tai.

“Trông em như một con mèo hoa ăn vụng.” Hạ Cảnh Chiêu nói.

Cảm nhận được sự ấm áp trên mặt, khớp hàm của Dịch Nhữ bị cạy ra, ngón tay dính kem chọc vào miệng cô, cọ xát vài cái lên đầu lưỡi rồi cắm sâu vào cổ họng.

“Ưm!”

Dịch Nhữ không từ chối, dù khó chịu nhưng cô cũng chỉ rên rỉ ư ử đáng thương, sợi chỉ bạc giữa hai chân chảy qua đai trinh tiết, dính trên thảm nhưng lại không đứt lìa.

Ba năm.

Ba năm trước, anh đã bị tai nạn xe hơi khi nhận được tin nhắn chia tay từ Dịch Nhữ, để lại một vết sẹo dài trên cánh tay ăn, sâu vào tận xương tủy.

Ba năm sau, Dịch Nhữ bị anh kiểm soát bằng thủ đoạn tàn nhẫn, cô quỳ xuống trước mặt anh, bị ngón tay của anh chơi đùa tới nỗi cao trào.

Chợt, Hạ Cảnh Chiêu rất muốn biết cảm nhận của Dịch Nhữ, anh bèn hỏi cô: lòng em đang cảm thấy như thế nào?

Anh bóp mạnh lấy cằm Dịch Nhữ, lạnh lùng hỏi, “Anh là ai?”

“Ba… là ba…” Bỗng nhiên bị Hạ Cảnh Chiêu làm khó dễ, Dịch Nhữ hoảng sợ, nước dâm đang chảy xuống cũng run rẩy chảy xuống.

Hạ Cảnh Chiêu lại siết chặt cằm cô hơn, “Vậy Hạ Cảnh Chiêu là ai?”

Dịch Nhữ ngơ ngác mở to mắt, đau đến nỗi cô bật khóc, nhưng suy nghĩ mãi mà không biết đáp án là gì, hình như không trả lời được câu này, cô nhíu mày mãi mới hạ giọng đáp, “Em không… không biết… ưm!”

Hạ Cảnh Chiêu bóp chặt lấy cằm cô như muốn bóp nát nó, Dịch Nhữ lập tức bật khóc, nước mắt tuôn rơi, cơ thể run lên, hoảng sợ nghẹn ngào.

Lúc này Hạ Cảnh Chiêu mới nhẹ tay lại, anh không giấu vẻ tàn nhẫn hung ác, “Em hứng tình tới mức này mà không biết anh là ai.”

Dịch Nhữ giơ bàn tay đeo găng lông xù chạm vào tay Hạ Cảnh Chiêu, cô nức nở yếu ớt, nũng nịu xin lỗi, “Xin, xin lỗi anh, em sai rồi… em, em xin lỗi…”

Bình luận

Để lại bình luận