Chương 95

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 95

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nghe tiếng Tử Nguyệt đang canh giữ bên ngoài, Ninh An thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn không hiểu tại sao vị tiểu Thế tử này lại cứ đứng phía dưới đó.

Nữ hoàng bị nàng đè dưới thân im lặng hồi lâu đột nhiên vòng tay qua nách nàng, ôm người nàng lên.

Sau đó, khi nàng còn chưa định thần lại, Nữ hoàng đã nhắm vật cứng dựng đứng ngay bướm nhỏ ướt át, ấn mạnh xuống.

“A…”

Ninh An hét lên, nàng run rẩy vội che miệng lại, nhưng tiếng lớn như thế, hai con người ở dưới lầu sao có thể không nghe thấy.

“Mẫu hoàng.”

Ninh An nức nở trách, nhưng Nữ hoàng lại im lặng, giữ chặt eo thon của nàng, nâng nàng lên rồi lại ấn xuống, bướm nhỏ mướt mượt bị căng, phun ra nuốt vào dương vật cương cứng.

Ninh An kháng cự thử đứng lên nhưng lập tức bị Nữ hoàng đánh tan suy nghĩ.

Hai người ở cửa vẫn đang tranh cãi kịch liệt, Tử Nguyệt nói mình không nghe thấy tiếng gì, nhưng Vệ thế tử nào tin có nhiều người bị ảo giác như vậy.

Đúng lúc này, trên tháp vang ra một tiếng kêu khẽ, Cố Uyên mở to hai mắt nhìn Tử Nguyệt, sự thật là vậy mà sao ngươi vẫn cố chấp gạt ta?

Tất nhiên Tử Nguyệt biết tiếng kêu đó là của ai, tiếng kêu trong trẻo như vậy sao có thể là của Nữ hoàng, nhưng trong lòng vẫn nghiến răng nghiến lợi trách Nữ hoàng không biết chừng mực.

Mà Vệ Thế tử ở trước mặt đã dần nhận ra khác thường, vừa rồi cách quá xa, còn bây giờ sao nghe giọng nói này lại không giống của Nữ hoàng.

Ninh An ngồi trong lòng Nữ hoàng, lắc lư theo từng cú nhấp, eo thon bị Mẫu hoàng của nàng nắm chặt, khống chế khoảng cách kề cận da thịt giữa hai người.

Vậy nên trong không gian tĩnh lặng ấy chỉ có tiếng nước ướt át nơi hai người gắn kết.

“Bệ hạ?”

Cố Uyên muốn đi lên nhưng lại cảm thấy bất thường, thậm chí bản năng còn mách bảo không thể tiến lên dù chỉ một bước mà chỉ dám dò hỏi Tử Nguyệt đứng cạnh.

Nơi Tử Nguyệt ngăn nàng ấy lại cũng không xa đỉnh tháp, có lẽ không cần tới mười bước, nàng ấy đã có thể nhìn được cảnh trên đó, nhìn thấy người nàng ấy một lòng thương nhớ đang chỉ mặc mỗi áo yếm ngồi trong lòng Mẫu hoàng của mình.

Tuy bổn triều phóng khoáng nhưng chỉ khi thành thân động phòng mới được nhìn chỗ tư mật, mà lúc này đây, chỗ đó đang bị dương vật của Mẫu hoàng căng ra, cố gắng phun ra nuốt vào.

Mà Ninh An thì cũng đang cố gắng che miệng mình, sợ bị nghe thấy.

Khoảng cách chỉ là mấy bước chân.

“Không sao.”

Nữ hoàng cố kìm nén sung sướng được nữ nhi mút chặt, hắng giọng,

“Kỳ vũ lộ của Trẫm lại tới, khanh xuống trước đi.”

Đây cũng giải thích tại sao lại có mùi tín hương của Nữ hoàng, Cố Uyên bình tĩnh lại, tạ lỗi với Tử Nguyệt rồi quay đầu đi xuống như chạy trối chết.

Còn mùi hương lan thảo quyến rũ quen thuộc xen lẫn với mùi cam quýt kia, có lẽ nàng ấy nhầm rồi. ——- (Tiếp tục phần ngoại truyện liên quan đến Đại Hoàng nữ trước đó) Nữ hoàng chưa tĩnh dưỡng được bao lâu thì hay tin Ninh An biến mất, nhưng Nữ hoàng cũng không quá lo lắng, vì dù sao Ninh An cũng khó mà xuất cung được.

Bình luận (0)

Để lại bình luận