Chương 95

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 95

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“…” Diệp Tu Chân biết rõ rằng bà ấy đang cố tình dùng lời nói để khích bác mình, nhưng cô ta vẫn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh hết mức có thể: “Bác gái thật là biết nói đùa quá đi mất. Ba mươi thì chưa phải là Tết đâu ạ, việc gì cũng không nên quá vội vàng, giục tốc thì bất đạt mà.”

“Lời con nói cũng không sai đâu, ba mươi thì đúng là chưa phải là Tết thật. Nhưng mà cái việc hai đứa trẻ này sẽ kết hôn với nhau, thì chính là chuyện sớm muộn gì rồi cũng sẽ thành hiện thực mà thôi. Chỉ là trên con đường đi đến hạnh phúc thì lại gặp phải một chút trắc trở nhỏ mà thôi…” Ông Tống ảm đạm nhìn đứa trẻ đang ngồi đối diện kia, rồi lại cư nhiên thể hiện ra cái uy quyền của bậc bề trên: “Vậy nên Tu Chân à, trước khi con định phát ngôn ra bất cứ điều gì thì hãy chứng tỏ rằng mình là một người có não đã nhé. Trời sinh ra con vốn dĩ là một người có tư duy rất tốt rồi, nên ta nói ít mong là con sẽ hiểu được nhiều. Những kẻ mà có quá nhiều tham vọng thì thường sẽ chẳng bao giờ có được một kết cục tốt đẹp đâu, việc tự tiện sờ mó vào đồ của người khác thì rất dễ dàng bị bắt quả tang đấy.”

Diệp Tu Chân không nói gì thêm nữa, khóe miệng cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười dửng dưng thường ngày: “Đường dài thì mới biết được sức ngựa hay, ở lâu thì mới biết được đâu là người ngay kẻ tà mà thôi. Ở trên đời này thì chẳng có chuyện gì là không thể xảy ra được cả đâu ạ, con xin phép được rời bàn trước đây ạ!”

Ông Tống nhìn đứa trẻ kia rời khỏi bàn ăn, ông cũng không quên quay sang nhìn vợ mình mà tấm tắc khen ngợi: “Đúng là con bé đó có bệnh thật rồi.”

Tống phu nhân nghe vậy liền bất giác cười ha hả lên một tiếng, bà cũng tỏ ra rất nhiệt tình hùa theo lời nói của người đàn ông bên cạnh mình: “Đấy mình thấy em nói có đúng không cơ chứ? Con bé đó đúng là có bệnh ảo tưởng thật mà… Cơ mà vừa rồi mình nói chuyện hay vãi cả ra ấy chứ, cái điệu bộ lúc mình chỉnh đốn con bé Tu Chân trông rất chi là ngầu luôn đấy.”

“Thật vậy sao hả em?” Ông Tống được vợ mình khen ngợi như vậy cũng tỏ ra hào sảng cười lớn lên một tiếng: “Anh trông ngầu thật đấy hả em? Hay là có nên kêu con bé đó lại đây để giáo huấn thêm cho nó vài câu nữa hay không nhỉ? Tự nhiên anh lại muốn thay cho lão Diệp dạy dỗ lại con bé quá đi mất, ha ha!”

Lục Hiểu Dư chỉ có thể gượng gạo cười trừ cho qua chuyện mà thôi, người mà cô đã từng tin tưởng rằng sẽ là người “bình thường” nhất trong căn nhà này… vậy mà cuối cùng lại chính là người khiến cho cô cảm thấy không thể nào ngờ tới nhất.

Tống Ngụy nhìn thấy cái cảnh tượng quen thuộc đang diễn ra ngay trước mắt mình thì cũng chẳng buồn để tâm đến làm gì nữa, chỉ là đối với một người mới vừa tiếp cận đến cái nền văn minh đặc biệt trong căn nhà này giống như cô, thì chắc hẳn là sẽ cảm thấy có chút bỡ ngỡ lắm đây.

Người đàn ông tỏ ra rất tử tế khi gắp thức ăn bỏ vào trong bát cho cô, anh cũng không quên buông ra một câu nói đầy bất mãn: “Lại để cho em phải chê cười rồi…”

“Em cũng không cảm thấy bất ngờ lắm đâu, vừa mới nhìn qua là đã biết được gia đình của anh có chút bất thường rồi mà. Có điều thì…” Cô nhìn miếng thức ăn vừa được anh gắp vào trong bát mình, một hơi ấm lạ lùng chợt lan tràn ra khắp cả lồng ngực cô: “Có như vậy thì mới giống như là một gia đình thật sự chứ.”

“Con nhóc con à, con không cần phải tỏ ra thèm thuồng đến như vậy đâu. Về sau này khi con đã gả cho thằng Ngụy Ngụy rồi, thì cũng coi như là con gái ruột của bọn ta vậy, bọn ta chắc chắn sẽ yêu thương con hết mực cho mà xem. Thậm chí là còn yêu thương con hơn cả cái thằng trời đánh kia nữa đấy.” Bà nói, giọng điệu đầy vẻ tự hào.

Hắn nhíu mày, không hài lòng ra mặt: “Tống phu nhân không cần chêm thêm câu cuối, con tự biết địa vị mình ở đâu.”

“Vậy nên Hiểu Dư à, con không cần phải ra ngoài bôn ba, Tống gia ta không cần con tích góp thêm ngân khố.” Ông Tống bình đạm gắp thức ăn cho con dâu, vẫn nhàn nhạt mở miệng: “Bọn ta đủ giàu để lo cho con một đời an nhiên.”

Quay trở lại Bạch Viện, Lục Hiểu Dư vẫn cặm cụi mới tập kịch bản như mọi ngày, chỉ là lần này có hơi khác biệt. Người đàn ông đó chủ động muốn tập diễn xuất cùng cô.

Tống Ngụy nằm trên giường, rà mắt một lượt kịch bản. Giọng điệu nửa nạc nửa mỡ : “Nhất định phải đóng cảnh này? Bỏ ra không được à?”

“Ngài Tống bây giờ còn cấm luôn cảnh nóng à? Anh không thấy mình vô lý quá thể sao?”

“Cảnh nóng thì đóng với anh được rồi, cần gì phải đóng với thằng khác.”

Lục Hiểu Dư đỏ mặt, tức giận giật lấy cuốn kịch bản: “Diễn! Thưa ngài đây chỉ là diễn!”

“Cũng cởi truồng còn gì?”

“Truồng cái gì mà truồng? Có mặc đồ bảo hộ hẳn hoi nhé.” Oan cho cô quá, cái tên ưa ghen này!!!

“Mẹ! Đồ bảo hộ màu nude thì cũng mặc như mặc còn gì?”

“NHƯNG MÀ KHÔNG CÓ VÀO!” Cô tức giận, ấm ức đến đỏ mắt: ” Đã nói là không có cái gì rồi, chỉ là đóng phim thôi. Anh ghen tuông quái gì mà dữ vậy? Bực mình chết mất!”

Người đàn ông giây trước còn ghen tuông vô cớ, giây sau liền bị cô làm cho cười không ngớt. Điên chết mắt! Ở đâu ra cái thói vừa giận vừa tủi này vậy? Mẹ nó, đáng yêu quái!

Tống Ngụy ngồi dậy bế gọn cô lên tay, sải chân bước đến bàn làm việc.

“Anh, anh làm trò gì vậy? Bỏ… Bỏ xuống coi!!!”

“Không được. Phạm luật rồi, phải phạt thôi.”

Phạm luật? Cô phạm luật cái gì?

Hắn đặt tiểu tâm can của mình lên bàn làm việc, bản thân thì ngồi chễm chệ lên ghế. Tác phong gọn gàng nhưng đầy mùi ái muội, Tống Ngụy cầm tập kịch bản trên tay. Không mặn không nhạt: ” Đã học thuộc cả chưa?”

“Muốn… giở trò gì?” Cô dè dặt hỏi hắn.

“Còn muốn làm gì nữa? Diễn cảnh nóng với em”

Bầu không khí dần trở nên nóng bỏng, rõ ràng đã lập đông, nhưng không hiểu sao lại nóng như vậy.

Lục Hiểu Dư cùng người đàn ông đó tập diễn, cũng không biết là diễn tập hay là thật. Vì từng câu từng chữ mà hắn thốt ra, tự nhiên đến độ làm cô phải đỏ mặt.

“Thư ký Chu, làm việc phải tập trung chứ?”

“…” Đã vậy còn tự chế tự biên!

Lục Hiểu Dư chống tay vào khoảng trống giữa hai chân, bắt đầu hóa thân vào vai diễn. Cô với tay níu tay cổ áo người kia, yêu kiều lả ướt: “Phó tổng… Hôm nay anh…”

Bình luận (0)

Để lại bình luận