Chương 95

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 95

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Chìa Khóa Vấn Đề
Thôi Hiểu cuối cùng cũng không ở lại. Cô nàng chỉ ngồi thêm một lúc, rồi lại nhận được điện thoại công việc và vội vã rời đi.
Vu Hoan cũng xin phép về căn hộ của mình. Cô bé cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
Trong nhà chỉ còn lại Phó Nhàn Linh và Vu Hướng Tây.
“Em…” Phó Nhàn Linh ngập ngừng. “Em nói chuyện cưới xin… là thật sao?”
Vu Hướng Tây kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô. “Em nói giỡn với chị bao giờ chưa?”
“Nhưng chị vừa mới ly hôn. Chị… lớn hơn em.”
“Thì sao?” Cậu nhìn thẳng vào mắt cô. “Em yêu chị, không phải vì chị là ai, mà vì chị là chị. Em muốn mỗi ngày đều được thấy chị cười, muốn chăm sóc chị, muốn… đè chị ra làm mỗi đêm.”
Câu cuối cậu thì thầm, làm Phó Nhàn Linh đỏ mặt đánh vào ngực cậu.
“Em thật hư hỏng.”
“Em chỉ hư với chị thôi.” Cậu cười, bế bổng cô lên, đi về phía phòng ngủ. “Giờ để em chứng minh em yêu chị thế nào nhé, bà xã.”

Hôm sau, Thôi Hiểu lại gọi điện cho Phó Nhàn Linh, giọng nói đã vui vẻ hơn.
“Linh! Mày biết gì không? Con bé Vu Hoan đúng là thiên tài! Nó gỡ rối cho tao rồi!”
“Hả? Gỡ rối gì?” Phó Nhàn Linh đang nấu ăn sáng, phải kẹp điện thoại vào vai.
“Thì chuyện thằng Hồ Dương! Tối qua con bé nói với tao, ‘Vậy chị cứ ‘chơi’ với ảnh thôi, đâu cần cưới.’ Mẹ nó! Sao tao không nghĩ ra nhỉ! Tao cứ bị cái tư duy ‘yêu là phải cưới’ ngu ngốc đó nó ám ảnh. Tao chỉ cần đụ hắn thôi mà! Tao cần gì cưới hắn!”
Phó Nhàn Linh bật cười: “Vậy là cậu thông suốt rồi?”
“Thông! Thông lắm rồi!” Thôi Hiểu cười khoái trá. “Nói với Vu Hoan, chị quyết định rồi! Tốt nghiệp tới công ty chị làm, chị trả lương nghìn đô! Chị phải trọng dụng nhân tài này!”
Cô nàng cúp máy, để lại Phó Nhàn Linh cười lắc đầu.
Buổi chiều, Vu Hướng Tây đưa Vu Hoan về căn hộ cũ để lấy nốt ít đồ. Lúc đi thang máy xuống, họ đụng phải Hoàng Đan Đan.
Cô ta hôm nay mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn, trang điểm đậm, mùi nước hoa nồng nặc. Thấy Vu Hướng Tây, mắt cô ta sáng lên.
“Ui, Hướng Tây à? Lâu quá không gặp. Em trai dạo này trông bảnh bao quá nhỉ.” Cô ta cố tình ưỡn ngực, liếc mắt đưa tình. “Chuyển đi đâu mà để chị tìm mãi?”
Vu Hướng Tây lịch sự lùi lại một bước, kéo Vu Hoan ra sau lưng mình.
“Chào chị. Tôi không chuyển đi đâu cả, tôi ở nhà vợ tôi.”
Hoàng Đan Đan sững sờ. “Vợ? Cậu… cậu đùa à?”
“Tôi không đùa.” Vu Hướng Tây mỉm cười. “Vợ tôi ở lầu trên. Chắc chị cũng biết, cô Phó.”
Mặt Hoàng Đan Đan từ đỏ chuyển sang trắng bệch.
“Xin phép, chúng tôi đi trước.” Vu Hướng Tây kéo Vu Hoan đi thẳng, bỏ lại cô ta đứng chết trân ở đó.

Bình luận

Để lại bình luận