Chương 95

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 95

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nếu như có thể, Thẩm Lệ nhất định sẽ ở bê cạnh thiếu niên mọi lúc mọi nơi. Nhưng thân phận hiện tại của hắn là lớn tướng quân, đến viện nghiên cứu cũng không chỉ mang theo thiếu niên đi dạo, bởi vậy khi một đám nghiên cứu viên cổ hủ và nghiêm túc vây quanh hắn yêu cầu hỏi thêm tình huống của người Gamma, hắn cũng chỉ có thể dặn dò binh lính đi theo chăm sóc Thẩm Kinh Niên thật tốt.
Thẩm Kinh Niên ngồi xuống phòng nghỉ.
Cậu rất yên tĩnh, bất cứ nơi nào cậu cũng có thể bắt đầu đọc một cuốn sách, hoàn toàn không cần những người khác xung quanh. Nhân viên viện nghiên cứu cũng không dám quấy rầy vị hoàng hậu mới nhậm chức này, cho dù nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần dung mạo tinh xảo của thiếu niên, cuối cùng vẫn cẩn thận rời đi. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể cảm nhận được ấm áp. Cậu rũ mắt lật một trang sách, bên tai lại truyền đến thanh âm cửa sổ bị đẩy ra ——
Một con mèo không biết từ đâu chạy ra vậy mà tự mình đẩy cửa sổ ra, vểnh đuôi chạy vào.
Mèo con cả người đều bẩn thỉu, còn dính bùn đất cùng lá cây, toàn thân cũng đen kịt, vừa nhìn đã biết là một con mèo hoang. Nhưng động tác của nó lại rất linh hoạt, sau khi nhảy xuống mặt đất liền run rẩy lỗ tai, sau đó lập tức hướng Thẩm Kinh Niên một đường chạy tới, vừa chạy còn phát ra thanh âm “meow meow”.
Thiếu niên ngẩn người, buông sách xuống, bắt lấy con mèo nhảy lên người cậu.
Cậu đã từng nuôi một con mèo đen như vậy.
Cũng là mèo hoang được tìm thấy trong hoa viên, xấu xí và gầy, thích dính vào cậu, và ăn không ngừng. Nhưng cuối cùng, có lẽ bởi vì bản tính tự do tự tại, con mèo đen kia ba tháng sau hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cậu, vì thế Tần Lệ còn đặc biệt an ủi cậu.
Kết quả, trong một cốt truyện như vậy, cậu lại gặp một con khá tương lai.
Trên người mèo con rất ấm áp, khi chạm vào lòng bàn tay rất mịn, làm cho Thẩm Kinh Niên không tự chủ được liền ôm lấy nó. Vật nhỏ cũng rất ngoan, dựa vào ngược lại bất động, chỉ có đôi mắt đen nhánh kia vẫn nhìn đối phương. Một người một mèo giống như ở chung đã lâu, hài hòa không giống như lần đầu tiên gặp mặt. Thẩm Kinh Niên suy nghĩ một chút, cầm lấy điểm tâm bên cạnh, thăm dò cho mèo con ăn một ít ——
Đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt dán vào lòng bàn tay cậu bắt đầu ăn, vừa ăn vừa phát ra tiếng ngáy.
Thẩm Lệ như thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ là đi ra ngoài một chuyến, trên tay A Niên của hắn đã có thêm một con mèo đen chướng mắt.
Mèo đen đương nhiên chiếm cứ trong ngực thiếu niên, hơn nữa đặc biệt không thành thật liếʍ liếʍ khắp nơi. Nó là mèo, muốn làm cái gì cũng được, hơn nữa vô luận như thế nào Thẩm Kinh Niên cũng sẽ không nổi giận với nó. Lại nói tiếp là con người cũng hoàn toàn không cần phải ghen với loại động vật nhỏ này, nhưng cảm giác bản năng của Thẩm Lệ không thích hợp lắm. Hắn lạnh lùng nhìn con mèo kia, mèo rốt cuộc nhìn lại hắn ——
Đôi mắt đen nhánh ướŧ áŧ nheo lại, làm nổi bật gương mặt của một con mèo đen có vẻ đặc biệt u ám.
Thẩm Lệ nhíu mày, nếu như không phải A Niên thích con mèo này, hiện tại hắn khẳng định đã xách da gáy nó ném ra ngoài máy bay.
Tần Lệ mỗi một lần phụ thân vào các NPC khác nhau, tính cách của những NPC này cũng sẽ có chút khác biệt. Ví dụ như Thẩm Lệ bên cạnh cậu, rõ ràng là khía cạnh bá đạo ngang ngược mà bảo vệ khuyết điểm trong tính cách nam nhân, lúc đi đường đều phải nắm chặt tay Thẩm Kinh Niên. Nhưng Tần Lệ làm hoàng đế lại kế thừa đạo đức giả mà nam nhân sau này một mình dưỡng thành —— nhìn như ôn nhu kiên nhẫn, trên thực tế trong lòng lại luôn tính toán nên bắt nạt A Niên như thế nào.
Mà Tần Lệ thời niên thiếu ở trước mặt cậu ngoan ngoãn mà thẳng thắn…
Thẩm Kinh Niên cúi đầu, vuốt ve đầu mèo co, khóe môi hơi nhếch lên.
Tuy rằng nói loại Tần Lệ gì cậu đều thích, nhưng nếu có thể, cậu càng hy vọng Tần Lệ là thiếu niên chưa từng trải, thích ăn quán ven đường, ghét nhất là học tiếng Anh, mỗi buổi tối nhất định phải trèo cửa sổ đến phòng cậu.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của họ.
Tần Lệ biết A Niên của mình không thích gặp mặt người loạn thất bát tao, bởi vậy tuy rằng Thẩm Kinh Niên hiện giờ là hoàng hậu của cả đế quốc, nhưng trên thực tế cũng bao nhiêu dịp cần cậu tham gia. Sau khi trở lại hoàng cung, cậu chỉ đơn giản gặp mấy thần tử, nghe Tần Lệ cùng Thẩm Lệ cùng nhau thương thảo làm thế nào đối phó với công kích mãnh liệt của người Gamma, sau đó lại một lần nữa đi tẩm cung thuộc về cậu.
Hoàng đế cùng tướng quân còn có công vụ bận rộn, thiếu niên một mình ngồi ở bên giường, quần áo trên người cũng đổi thành áo ngủ đơn giản thoải mái. Cậu định nghỉ ngơi một lát, bởi vì hai người đàn ông kia buổi tối khẳng định sẽ không dễ dàng để cho cậu ngủ, nhưng con mèo đen ôm về lại rất không thành thật ngửi ngửi trên gối của cậu, lại chạy tới chỗ Tần Lệ ngủ bên cạnh ngửi ngửi ——
Trong đệm thịt mèo con vươn ra bốn móng vuốt, không chút do dự vung lên gối tơ tằm.
Lớp vải gối không bị rách như mong đợi, chỉ bị bung ra một chút, nhưng móng mèo bị đau, nó nhảy lên bay lên, sau khi đáp xuống giận dữ chửi rủa vài câu, sau đó cúi đầu bắt đầu liếʍ láp bàn chân của mình.
Thẩm Kinh Niên nhìn thấy tất cả mọi thứ trong mắt, không thể không nhặt con mèo lên, cúi đầu hôn nó.
“Được rồi, đừng chọc giận bọn họ, ta cũng thích ngươi.”
Mèo con ở trong ngực cậu, thò ra một cái đầu xù xì, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Thẩm Kinh Niên.
“Meow.”
Bàn tay thiếu niên vuốt ve lỗ tai xù xì kia, cánh môi lại hơi nhếch lên: “Ngoan, ta ôm ngươi ngủ một lát được không?”
“Meow Meow…”
Đuôi mèo đen vểnh lên, hai cái chuông nhỏ theo động tác vặn vẹo đuôi của nó lắc lư qua lại. Không đợi động tác của Thẩm Kinh Niên, nó cũng đã chủ động bò lên cổ thiếu niên, ý tứ là muốn ngủ ở nơi này. Thẩm Kinh Niên cũng không ngại, cho dù vị trí đó chính là tuyến thể, cũng vẫn hoàn toàn trần trụi ôm mèo đen ngủ.
Không giống như Tần Lệ khác, Tiểu mèo đen nhỉ rất thành thành, móng vuốt cũng chưa từng buông tha lung tung. Giống như có thể dựa vào bên cạnh A Niên cũng đã là chuyện hạnh phúc nhất, nó cọ cọ đầu lông xù, lại cúi đầu ngáy một hồi, rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của thiếu niên.

Bình luận

Để lại bình luận