Chương 95

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 95

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Thẩm Thư Lạc thừa dịp cơ hội này, cởi quần của Lâm Tiêu Tiêu, ngón tay đút vào tiểu huyệt đẫm nước.
“A~….. thoải mái…… huyệt dâm thật ngứa…… muốn nhiều hơn cơ…..”
Thẩm Thư Lạc không biết cô đã trải qua những chuyện gì mà lại trở nên không chút e dè, buông lời dâm đãng dụ hoặc. Cô như vậy càng khiến anh không cầm lòng nổi nữa, kéo người lên hôn môi, bên dưới chuẩn xác tìm được động huyệt, dứt khoát cắm đi vào.
“A…… quá to……thật cứng…… chịu không nổi……”
Đường đi khẩn trí, tựa như chưa bị ai khai phá, mạnh mẽ hút chặt dị vật xâm lấn, nhưng vô pháp ngăn cản chỉ có thể xoắn chặt đến từng tấc dương vật thô dài. Lâm Tiêu Tiêu nâng mông, làm cho anh càng dễ dàng mà ra vào.
Quy đầu nghiền từng cái ở hoa tâm, mới va chạm vài cái, khiến cho người cô đều mềm. Từ dưới thân không ngừng truyền đến khoái cảm, lan tràn đến tứ chi, đến từng khớp xương một mảnh tê dại.
“Ưm…. sâu thêm chút…. muốn đâm hỏng….”
Chất lỏng lan tràn tưới ướt một mảnh dưới giường.
“Bảo bối….. sướng không? Anh cắm em có sướng không?” Theo từng cú nhấp mãnh liệt, thái dương tiết ra mồ hôi, hơi hơi thấm ướt tóc của anh, ẩn ẩn hiện ra vài phần gợi cảm.
Lâm Tiêu Tiêu nằm trên gối, tay hữu khí vô lực mà xoa xoa lên hai cái đậu đỏ trước ngực của anh, thầm thì: “Quá sướng….. sướng không chịu nổi nữa….. a~ a~….. sao anh còn đẹp hơn cả nữ nhân thế này?”
“Thích sao?” Thẩm Thư Lạc cười, vỗ yêu mấy cái vào mông cô bép bép. Tiếng nước từ chỗ dương vật giao hợp òm ọp vang lên dâm mĩ, anh đem tay chống hai bên người cô, tiến công dồn dập.
“A! A! A…… thật thích……thật sướng…… muốn tiết…..” Lâm Tiêu Tiêu bị cắm đến kêu không ngừng, nhũ thịt ở trước ngực lay động dữ dội rồi đột nhiên run mạnh, ngón chân cong cả lên, tay bấu chặt vào người Thẩm Thư Lạc, mạnh mẽ cao trào.
“A—……”
“Mới vậy đã ra sao…… bảo bối, còn muốn?” Ngữ khí nhẹ nhàng mang theo tia trêu chọc khiến lòng Lâm Tiêu Tiêu ngứa ngáy như bị móng vuốt gãi qua.
Cô nhất quyết không nhận thua, dùng ngón tay chủ động ma sát môi âm hộ, banh rõ nơi gậy thịt đang ra vào trước mắt Thẩm Thư Lạc.
Ánh mắt anh trầm xuống, hai tay bóp chặt eo thon, nghiến răng: “Bé dâm đãng, hôm nay em đừng mơ xuống khỏi giường, đừng cho là anh không dám, cắm chết em!”
Người mệnh danh tự chủ kinh người như Thẩm Thư Lạc, sâu thẳm cũng có một mặt điên cuồng. Lật lên lật lại dùng đủ loại tư thế khiến Lâm Tiêu Tiêu chỉ biết ư ư a a, liên tục cao trào.
Dưới rút cắm mạnh mẽ của gậy thịt thô to, cô chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc đứt quãng. Ngay từ đầu cô còn dùng tay lột nơi riêng tư, dụ dỗ anh trầm mê, giờ đổi thành dùng tay kéo chân ra, tư thế nghênh đón từng cú nắc dục tiên dục tử…
Đến khi cô mệt mỏi thiếp đi, Thẩm Thư Lạc mới thoả mãn dừng lại. Anh bế cô vào phòng tắm tẩy rửa. Tinh dịch trắng đục từ cả hai lỗ trào ra gợi tình, anh mỉm cười mà hôn lên trán cô, “Sinh con cho anh nhé, anh không để em rời xa anh nữa đâu!”

Một thời gian sau, Lâm Tiêu Tiêu theo Thẩm Thư Lạc bay sang Nhật Bản tham dự quay phim, khiến Tiêu Nhạc không gặp được cô khóc ầm lên. Thẩm Thư Lạc và Tiêu Nhạc thì ngoan ngoãn hoà hoãn trước mặt cô nhưng sau lưng lại ngấm ngầm tranh sủng. Mắt không thấy, tâm không phiền nên cô mặc kệ, không nháo tới mình là được.
Chỉ khi tự mình tiếp nhận công việc, mới phát hiện Thẩm Thư Lạc không hề hù cô, công việc này một chút cũng không hề an nhàn.
Trang phục đâu chỉ quần áo, còn đồ lót, còn phụ kiện, còn hàng tỷ điều cần lưu ý. Một ngày đổi qua đổi lại cả mấy chục bộ. Trừ bỏ phương diện trang phục, Lâm Tiêu Tiêu còn phải giám sát ẩm thực. Bộ phim tiếp theo là vai diễn người bị bệnh tâm lý, bởi vậy yêu cầu giảm cân. Nhìn tới ánh mắt đáng thương long lanh của Thẩm Thư Lạc khi cô ngăn cản hắn ăn cái gì, mỗi lần đều khiến cô phiền lòng chết.
Được, luyện xong da mặt dày trước ánh mắt làm nũng đầy sát thương đó, Lâm Tiêu Tiêu còn phát hiện thêm một vấn đề khó nhằn khác: Kêu Thẩm Thư Lạc rời giường. Ở tình huống bình thường, anh luôn rất thập phần nghiêm túc với công việc, sẽ không bao giờ đến trễ. Nhưng cũng có vài lần, anh ngẫu nhiên cũng sẽ ngủ nướng, tỷ như hôm nay ——
Thừa dịp Lâm Tiêu Tiêu đi lấy quần áo, nguyên bản đã đánh răng rửa mặt xong, Thẩm Thư Lạc lại lần nữa ngã xuống trên giường.
“Chúng ta không có thời gian nữa, 9 giờ có lịch phỏng vấn dưới lầu khách sạn.” Lâm Tiêu Tiêu đẩy đẩy cánh tay, thấy anh không phản ứng lại, lại dồn sức định kéo anh lên, “Hiện tại đã 8 giờ mười lăm, anh còn cần thay quần áo, trang điểm, huống hồ bản thảo phỏng vấn còn chưa có xem nè.”
Thẩm Thư Lạc trở tay cầm ngược lại cổ tay của cô, đem Lâm Tiêu Tiêu kéo đến trong ngực mình, đôi chân dài kẹp chặt không cho cô động đậy. Anh ôm cô, trong thanh âm mang theo giọng mũi ngái ngủ: “Vì cái gì, trợ lý đáng yêu của anh đến cuối cùng lại trở nên dông dài như vậy?”

Bình luận

Để lại bình luận