Chương 96

Cô bước vào trạng thái căng thẳng, chỉ biết cầu xin tha thứ.

Lòng Hạ Cảnh Chiêu bỗng nhiên cảm thấy rầu rĩ một cách khó hiểu, rõ rành anh là người đã biến Dịch Nhữ ra nông nỗi này rồi anh lại trách cô. Tim anh đau như bị dao cắt, cảm thấy bản thân không thể nhìn tiếp nữa nên đứng dậy bỏ đi.

Lúc này, Dịch Nhữ ôm cổ chân anh, sau khi nâng mặt cọ lên bắp chân anh, cô khóc thút thít thành tiếng, “Đừng bỏ em lại… em sẽ nghe lời anh…”

Trong thoáng chốc, Hạ Cảnh Chiêu lại muốn hỏi “em phải làm rõ rốt cuộc là ai tha cho ai” nhưng Dịch Nhữ của hiện giờ không thể đáp lại anh, anh tức giận mà không biết trút vào đâu.

Tại sao?

Tại sao anh đã đạt được mục đích, để cô thừa nhận là cô cần anh, khiến cô phụ thuộc vào anh nhưng vẫn cảm thấy khó chịu?

Dịch Nhữ như một đứa bé ngốc nghếch đang đi học, ôm nỗi lo lắng sâu sắc về phải chia ly, sau khi nhận ra cha mẹ ly dị, tiếng khóc thút thít biến thành tiếng khóc lớn trong chốc lát, “Ba, đừng bỏ con lại…! Ba ôm con, phải ôm!”

“Anh không cho em dùng thuốc nữa, em sẽ tỉnh táo lại chứ?’

Bỗng nhiên Hạ Cảnh Chiêu nhận thức được một chuyện – hình như anh đã lẫn lộn.

Trong bất kỳ mối quan hệ gì trên thế giới này, loài người luôn dễ dàng có được ham muốn đơn thuần hơn là tình cảm, nếu có dính tới chuyện tình cảm, quan hệ sẽ trở nên phức tạp. Vì bản thân tình cảm đại diện cho sự khắc chế, nhưng đồng thời đây cũng là một nghịch lý, là ham muốn xen lẫn cảm xúc sẽ thú vị hơn nhiều.

Dịch Nhữ là ham muốn của anh, nhưng không chỉ có thế, anh muốn có nhiều hơn.

Sợi xích vang lên keng keng.

Tiếng kêu khóc của Dịch Nhữ dần bị kìm lại, cô cọ vào ống quần của Hạ Cảnh Chiêu, thậm chí là nằm bất lực dưới thảm, run rẩy xụi lơ, “Ba… cứ… chịch con cún đi… muốn làm tình…”

Hạ Cảnh Chiêu ôm Dịch Nhữ về phòng, cởi đai trinh tiết của cô ra.

Lần này bọn họ làm tình không hề kìm nén, chỉ có dục vọng nguyên thủy, nhưng dường như không chỉ có dục vọng sinh lý.

Lần nào Hạ Cảnh Chiêu cũng chịch vào rất sâu, khiến tiếng rên rỉ thoải mái của Dịch Nhữ biến thành tiếng xin tha nức nở, âm thanh cầu xin đáng thương cứ vang lên không dứt. Thậm chí Hạ Cảnh Chiêu còn nghi ngờ là mình ngửi được mùi máu tươi.

Anh biết mình điên rồi, anh muốn chịch Dịch Nhữ cho tới khi tỉnh táo.

Mười ngày sau, Dịch Nhữ tỉnh lại khi đang nằm trên giường. Hạ Cảnh Chiêu nằm chặt lấy bàn tay cô, anh nói, “Xin lỗi em, anh quá đáng.”

“Không.” Dịch Nhữ lắc đầu, ôm lấy Hạ Cảnh Chiêu như thể tham lam mùi hương bên cổ anh, trong giọng nói khàn khàn lộ rõ ý quấn quýt làm nũng, “Chỉ cần ba ở cạnh con thì muốn con làm gì cũng được.”

Hạ Cảnh Chiêu buông cô ra, nhìn đôi mắt đen sáng ngời kia, như thể anh đang đối diện với người trốn bên trong.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên đều đều, “Không, không thể.”

Anh hít sâu một hơi, nói ra một câu mà lúc trước anh sẽ không bao giờ nói.

“Đây chỉ là trò chơi, như trò chơi gia đình vậy, em có biết tới trò đó không? Tất cả mọi người đều diễn kịch, em không phải con cún nhỏ của anh, không phải đồ chơi. Em là vợ anh, luôn có quyền từ chối.”

Dịch Nhữ ngơ ngác nghiêng đầu như thể không hiểu được.

“Lần sau nếu em không thể chịu được thì nói từ an toàn ra.”

“Từ an toàn?”

Hạ Cảnh Chiêu nói, “Ừ, một từ ngữ có thể tạm dừng trò chơi, giữ mình an toàn.”

Dịch Nhữ ngơ ngác một lúc, sau khi nhíu mày, cô nặng nề ồ lên.

“Từ an toàn là…” Hạ Cảnh Chiêu chủ động ôm Dịch Nhữ vào lòng, siết chặt lấy cô như nhớ tới lời nói mà anh đã nói không biết bao nhiêu lần trong những đêm vào ba năm trước.

Bình luận

Để lại bình luận