Chương 96

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 96

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Lời Yêu Thương Trong Nước Mắt
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, đánh thức Hoắc Đông Thần từ cơn mê man sâu thẳm. Hắn cảm thấy toàn thân đau nhức như bị ai tháo rời từng khớp xương rồi lắp lại một cách cẩu thả. Mí mắt nặng trĩu, hắn phải cố gắng lắm mới hé mở được một chút.
Ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang khiến hắn chói mắt. Hắn chớp mắt vài lần để làm quen với khung cảnh xung quanh. Đây là bệnh viện tư nhân của Hoắc gia. Hắn an toàn rồi.
Bỗng nhiên, một âm thanh nức nở khe khẽ vang lên bên tai hắn.
“Hic… Hức… Hức…”
Hoắc Đông Thần khó khăn quay đầu sang bên cạnh. Đập vào mắt hắn là một mái tóc đen dài xõa tung, che khuất một phần gương mặt nhỏ nhắn đang gục xuống bên mép giường. Bàn tay hắn cảm nhận được sự ẩm ướt nóng hổi – là nước mắt. Và một bàn tay nhỏ bé, mềm mại đang nắm chặt lấy những ngón tay thô ráp của hắn, như thể sợ rằng nếu buông ra, hắn sẽ tan biến mất.
Là cô. Phỉ Y Hân.
Trái tim Hoắc Đông Thần thắt lại đau đớn. Cô gái của hắn, người luôn kiên cường, mạnh mẽ, chưa bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ ai, giờ đây lại đang khóc lóc thảm thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Đôi vai gầy guộc của cô rung lên bần bật theo từng tiếng nấc nghẹn ngào.
Hắn muốn ngồi dậy ôm lấy cô, nhưng cơ thể không nghe lời. Hắn chỉ có thể cử động nhẹ những ngón tay, chạm khẽ vào gò má cô.
Phỉ Y Hân giật mình ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô sưng húp, đỏ hoe, gương mặt hốc hác đi trông thấy. Khi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đông Thần đang nhìn mình chằm chằm, cô sững sờ trong giây lát, rồi òa khóc nức nở hơn.
“A… Anh tỉnh rồi… Hức… Anh tỉnh rồi…”
Cô áp má mình vào lòng bàn tay hắn, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, xác nhận rằng đây không phải là mơ. Anh còn sống. Anh thực sự đã trở về bên cô.
“Hân… Nhi… Đừng khóc…”
Giọng Hoắc Đông Thần khàn đặc, nghe như tiếng giấy nhám cọ xát vào nhau. Cổ họng hắn khô khốc, đau rát. Hắn thấy xót xa vô cùng khi nhìn thấy bộ dạng tiều tụy này của cô.
Phỉ Y Hân lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tuôn rơi lã chã. Cô làm sao có thể không khóc? Cô đã sợ hãi đến mức nào, tuyệt vọng đến mức nào, anh có biết không?
“Anh là đồ ngốc! Anh điên rồi sao? Trời bão lớn như thế mà còn cố bay về? Anh không cần mạng nữa à? Anh có biết… có biết em sợ lắm không?” – Cô vừa mắng vừa khóc, giọng điệu trách móc nhưng chứa chan tình cảm.
“Anh xin lỗi…” – Hoắc Đông Thần thều thào, ánh mắt tràn đầy sự hối lỗi và yêu thương.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh mở ra. Trình Mẫn cùng một đoàn bác sĩ bước vào. Thấy con trai đã tỉnh, bà mừng rỡ đến rơi nước mắt, nhưng thấy hai người đang trong giây phút xúc động, bà ra hiệu cho mọi người im lặng chờ đợi một chút.
Phỉ Y Hân thấy có người vào, vội vàng lau nước mắt, định rút tay về để tránh đi, nhưng Hoắc Đông Thần lại nắm chặt lấy tay cô, không cho cô rời đi nửa bước. Hắn dùng ánh mắt kiên định nhìn cô, như muốn nói: “Ở lại với anh”.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong và mọi người rời đi, căn phòng trở lại sự yên tĩnh vốn có.
“Anh nghỉ ngơi đi, vừa mới tỉnh lại thôi, đừng nói nhiều mất sức.” – Phỉ Y Hân nhẹ giọng, tay vẫn để yên trong tay hắn.
Hoắc Đông Thần lắc đầu, kéo nhẹ tay cô, ý bảo cô cúi xuống gần hơn.
“Coi em kìa, khóc sưng cả mắt rồi, xấu lắm.” – Hắn trêu chọc, giọng nói đã có chút sinh khí hơn.
“Tại ai hả? Còn không phải tại cái tên đáng ghét nhà anh sao?” – Phỉ Y Hân lườm hắn, nhưng ánh mắt lại dịu dàng vô cùng.
Hoắc Đông Thần mỉm cười yếu ớt:
“Đây là lo cho anh sao?”
Phỉ Y Hân im lặng một lát, đôi má ửng hồng lên. Cô nhìn sâu vào mắt hắn, hít một hơi thật sâu, dường như hạ quyết tâm nói ra điều gì đó quan trọng.
“Ừ! Em lo cho anh. Rất lo.”
Câu trả lời thẳng thắn của cô khiến Hoắc Đông Thần kích động. Hắn bất chấp cơn đau từ những vết thương, dùng hết sức lực còn lại kéo mạnh cô về phía mình.
“Á… Anh làm gì vậy? Coi chừng vết thương!” – Phỉ Y Hân hoảng hốt, nhưng đã bị hắn ôm chặt vào lồng ngực rắn chắc.
“Tại sao lại lo cho anh? Nói đi!” – Hắn vùi mặt vào hõm cổ cô, tham lam hít hà mùi hương cơ thể cô, mùi hương mà hắn đã khao khát suốt những giờ phút sinh tử trong rừng sâu.
Phỉ Y Hân cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, hơi thở nóng rực của hắn phả vào da thịt cô. Cô không muốn trốn tránh nữa. Trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô nhận ra lòng tự trọng hay sự cố chấp chẳng là gì so với việc được ở bên người mình yêu.
“Em yêu anh, Hoắc Đông Thần!”
Câu nói ấy vang lên nhẹ nhàng nhưng chấn động tâm can Hoắc Đông Thần. Hắn sững người, rồi siết chặt vòng tay hơn nữa, như muốn khảm cô vào xương tủy mình.
“Em nói lại đi.”
“Em yêu anh.”
Hoắc Đông Thần nâng cằm cô lên, nhìn ngắm khuôn mặt đẫm lệ nhưng xinh đẹp động lòng người của cô. Hắn cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn không quá mãnh liệt như mọi khi vì sức khỏe hắn còn yếu, nhưng lại chứa đựng tất cả sự trân trọng, nâng niu và khát khao sở hữu. Đôi môi hắn khô khốc ma sát với đôi môi mềm mại của cô, lưỡi hắn nhẹ nhàng tách mở hàm răng cô, cuốn lấy lưỡi cô trong một vũ điệu triền miên, ngọt ngào.
Phỉ Y Hân nhắm mắt lại, đáp trả nụ hôn của hắn. Cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, cẩn thận để không chạm vào vết thương. Trong khoảnh khắc này, thế giới xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại hơi thở và nhịp đập của hai trái tim đang hòa cùng một nhịp.
“Anh cũng yêu em, bà xã ngốc của anh!” – Hoắc Đông Thần thì thầm vào môi cô khi nụ hôn kết thúc, ánh mắt hắn sáng rực lên niềm hạnh phúc vô bờ.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận