Chương 96

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 96

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Dưới ánh mặt trời, khóe môi cô gái cong lên, đã lâu không gặp.

Cô ấy nhìn anh mỉm cười rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Tiếp tục làm công việc thủ công trên bàn cà phê.

Lâm Dược sờ sờ chóp mũi mình, nở nụ cười cợt nhả, đi đến bên cạnh cậu ấy, ngồi xuống, cố ý im lặng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói: “Cậu đang chọc cái gì thế?”

“Đan len.” Chu Tư Viên không ngước mắt lên, tiếp tục chọc chọc vào một hình thù không xác định.

“Cậu có muốn ăn kem không?”. Cây kem vị muối biển đáng yêu được đưa cho cô, Chu Tư Viên sững sờ một lát rồi nhận lấy.

“Cảm ơn.”

Lại có một khoảng im lặng nữa.

Lâm Dược nhìn chiếc kim chọc mảnh mai trong tay cô gái cứ chọc bừa vào bông gòn, không khỏi hỏi: “Cậu cứ chọc như vậy không sợ chọc vào tay à?”

Cô ấy còn chưa kịp trả lời, Bùi Gia Mạt ở bên cạnh đã vội vàng nói: “Nếu cậu không nói gì thì cậu ấy sẽ không chọc vào tay.”

“À….”

Ngoài cửa vườn vang lên một tiếng động nhỏ, nhận ra là tiếng bước chân của anh ấy, Bùi Gia Mạt không ngẩng đầu chạy ra ngoài, vòng quanh Cố Quyết vừa bước vào, ôm lấy cả người anh từ bên eo.

“Anh trai ơi “

Cố Quyết đặt hai hộp đồ nặng trong tay xuống, hôn lên khóe môi cô, “Sao thế em?”

“Anh ra ngoài lâu thế.” Cô ngẩng đầu lên, lại cho anh thấy biểu cảm như động vật nhỏ của mình “Em nhớ anh quá.”

“Xe của chủ cửa hàng tạp hóa khi đang vận chuyển thì bị hỏng, chờ lâu quá mà vẫn chưa sửa được.”

“Vậy là anh đã tự mình xách hai thùng nước này về à?!”

“Ừ.” Chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi bám vào lưng anh, lộ ra đường nét cơ bắp cuồn cuộn, Bùi Gia Mạt vùi mặt vào bên cổ ấm áp của anh, hít hà.

“Anh trai à….” Giọng nói cũng trở nên nóng bỏng

“Anh bẩn lắm, tí nữa anh sẽ ôm em sau, để anh mang trước vào trước nhé?”

“Dạ.” Cô bất đắc dĩ kéo âm cuối.

Cố Quyết cúi người xuống, dễ dàng di chuyển hai thùng giấy, sau khi bước vào nhà liền chào Lâm Dược.

Khi hoàng hôn đến gần, bốn người đi về khu phố phía đông để tìm quán ăn.

Vào một buổi tối mùa hè nóng nực, những cánh hoa nhài trắng mềm mại rải rác khắp phố, đi dọc bờ sông, với ánh sáng mờ nhạt và bóng tối chảy trên mặt nước dưới ánh mặt trời lặn.

Lâm Dược đi ở phía trước, nhận ra mình đã cách xa bọn họ, anh ta bèn dừng lại.

“Mày đã thu dọn xong đồ đạc chưa?”

Cố Quyết giật đầu.

“Lúc nào mày đi?”

“Ngày kia.”

Nắng chiếu lên vầng trán trắng trẻo của chàng trai, buồn bã nhìn lên khoảng trời nhỏ bị cành lá cây chanh che phủ: “Ba người đã đi rồi, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trong những ngày nghỉ lễ thôi. Nếu biết trước thì tao cũng chọn vào một trường học ở phía bắc rồi.”

Bùi Gia Mạt đi ngang qua anh ta, mang theo một làn gió ngọt ngào, “Không có ưu tiên thì không biết có thể thi đậu được không nhỉ?”

Lâm Dược tức giận đến đỏ mặt, không thể cãi lại cô, đành phải quay sang cầu cứu Cố Quyết: “Ê, mày có thể quản cậu ấy không đấy?”

“Xin lỗi, tao không quản nổi.”

Cố Quyết, người bị mắng suốt chặng đường vì mềm lòng, đuổi kịp Bùi Gia Mạt, nắm tay cô, lấy một viên kẹo dẻo từ trong túi bóc ra rồi đút cho cô.

Một tiếng cười trầm vang lên từ phía sau.

Lâm Dược quay đầu lại, nhìn thấy Chu Tư Viên đang cầm máy ảnh, ống kính hướng vào khuôn mặt hơi ngạc nhiên của anh ta.

“Đừng cử động.” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái rơi vào không trung.

Anh ta dừng lại.

Anh ta nhìn thấy cậu ấy điều chỉnh tiêu cự của ống kính, nhướng mi từ phía sau máy ảnh.

Xuyên qua tia nắng mùa hè, ánh mắt Chu Tư Viên rơi vào trên mặt anh ta.

Nhưng trong một khoảnh khắc, nó đã di chuyển đến vị trí sau vai anh.

Cô ấy nhanh chóng nhấn nút chụp.

Con mèo hoang phía sau nhảy ra khỏi hàng rào cao, sượt qua vai Lâm Dược, nhảy xuống đất.

Cô gái nắm lấy vạt áo anh, đầu ngón tay chạm vào eo anh ta, “Cẩn thận.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận