Chương 96

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 96

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khốn kiếp thật! Cô đúng là không thể nào nhập vai nổi khi có hắn ở đây!

Tống Ngụy chống tay lên bàn, nhìn bộ mặt đỏ lựng của cô đầy thích thú. Cô gái nhỏ của hắn khi bối rối trông thật đáng yêu, khiến máu trêu ghẹo trong người hắn lại trỗi dậy.

“Sao vậy thư ký Chu? Trả bài không thuộc à?” Hắn cố tình nhấn giọng, bắt chước ngữ điệu trong kịch bản.

“… Diễn không được… Không thể nào nhập tâm nổi…” Cô lí nhí, giọng nói nhỏ dần đi vì ngượng.

“Cái gì mà không nhập tâm nổi?” Người đàn ông khinh khỉnh nhướng mày, kéo ghế lại gần hơn. Điệu bộ ngả ngớn không hề thay đổi: “Cảnh này chẳng phải chúng ta đã từng ‘thị phạm’ qua một lần rồi sao? Có gì mà diễn không được?”

Hắn chậm rãi đứng dậy, một tay chống lên mặt bàn, tay còn lại giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Hắn từ tốn đưa bàn tay thon gọn của cô ướm trọn lên vùng hạ bộ đang căng cứng của mình: “Chỉ cần em đặt tay lên đây, mọi chuyện liền có thể giải quyết được ngay mà?”

“…” Lục Hiểu Dư đỏ bừng mặt, nhìn bàn tay hư hỏng của hắn đang điều khiển bàn tay mình đặt lên nơi nhạy cảm.

Tên điên này, hắn định “giải quyết” cái gì ở đây cơ chứ?

Người đàn ông được đà lấn tới, không chỉ dừng lại ở việc mượn tay cô để thỏa mãn, còn ngang nhiên luồn bàn tay cô vào sâu bên trong lớp quần tây. Niềm kiêu hãnh của hắn dưới sự tác động đầy khêu gợi của cô gái nhỏ, lập tức hừng hực trỗi dậy cơn ham muốn mãnh liệt.

Quả nhiên trên đời này cũng chỉ có cô mới đủ sức làm hắn trỗi dậy nhanh đến như vậy. Còn chưa tới ba giây đồng hồ đã cương cứng như đá tảng.

“A… Đúng là bàn tay vàng ngọc, mới sờ có một chút thôi đã làm anh nứng quá thế này.” Hắn thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào tai cô.

Lục Hiểu Dư sa sầm sắc mặt, muốn rút tay về nhưng lại bị hắn giữ chặt không buông. Cô hoàn toàn bất lực.

“Anh không thể nào đứng đắn hơn một chút được à?” Cô gắt, giọng nói xen lẫn sự bất lực và tức giận.

“Thì anh vẫn đang ‘đứng’ đây mà?” Tống Ngụy siết chặt tay cô hơn, để cô có thể ôm trọn “bản thân” hắn vào lòng: “Xem ra em vẫn chưa biết cách diễn cảnh nóng cho đúng nhỉ? Có cần ông đây thị phạm lại cho em xem một lần không?”

“Không… Không cần…” Bàn tay cô cảm nhận rõ ràng sự biến chuyển mạnh mẽ của vật thể đầy nam tính kia, nó không chỉ ngày một bành trướng hơn, mà còn nổi rõ những đường gân xanh đầy dọa người.

Cổ họng cô bất giác khô khốc, cô trầm giọng đề nghị: “Có muốn… uống một chút rượu không?”

“Để làm gì?” Hắn nhíu mày cảnh giác: “Em quên mình có bệnh dạ dày rồi sao?”

“Không uống thì không được, cái này của anh to lắm. Lần nào đâm vào cũng chỉ có tôi khóc ngất…” Cô ngừng lại, giọng nói càng lúc càng nhỏ đi vì ngượng: “Nhiều lúc muốn chủ động cũng khó… Nó to quá làm tôi sợ…”

Người đàn ông nghe vậy liền vô thức bật cười thành tiếng, càng nhìn càng thấy cô gái nhỏ này đáng yêu quá thể. Tống Ngụy phủ nhẹ đôi môi bạc lên môi cô, sự ôn nhu tràn ngập trong ánh mắt: “Đợi anh một lát.”

Lục Hiểu Dư gượng gạo gật đầu, vội vàng rút tay ra khỏi nơi nhạy cảm của hắn. Sắc mặt cô càng lúc càng đỏ hơn, của hắn… đúng là to lớn thật…

Tống Ngụy quay trở lại phòng làm việc, trên tay cầm theo một chai rượu vang đỏ thượng hạng. Cô gái nhỏ của hắn tửu lượng không tốt, chỉ cần một cái nhấp môi nhẹ cũng đủ làm cô say khướt ngã nghiêng. Hắn cẩn thận rót một ít rượu ra ly thủy tinh, trực tiếp đưa tới tận miệng cô.

“Uống chừng này thôi, thêm nữa là không được đâu.”

“Em mà say thì anh thiệt thòi lắm đấy.” Hắn nói thêm, giọng điệu đầy ẩn ý.

“Làm quá à? Chỉ với bấy nhiêu đây mà say cái gì chứ?” Cô nhíu mày phản đối, nâng ly lên một hơi uống cạn sạch. Men rượu cay nồng chảy vào trong cuống họng, đốt cháy từng nơi nó lướt qua.

Nhưng chỉ với chừng này, cô e là vẫn chưa đủ…

Lục Hiểu Dư liếc mắt nhìn chai rượu vẫn còn đầy ắp trên tay hắn, bất thình lình giật lấy nó từ tay người đàn ông, trực tiếp đưa lên miệng nốc cạn từng ngụm lớn.

“LỤC HIỂU DƯ! Mẹ nó, em điên rồi sao?” Người đàn ông vội vàng cướp lại chai rượu trên tay cô, không thể tin được cô lại cả gan cầm cả chai rượu lên uống một cách nhiệt tình như vậy.

Trái ngược hoàn toàn với thái độ nóng giận của hắn, Lục Hiểu Dư lại tỏ ra thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra. Tầm mắt cô dần trở nên nhòe đi trông thấy, trong người lâng lâng một cảm giác khó tả. Phải rồi, đây mới chính là thứ mà cô đang cần lúc này…

“Này, anh nói em có nghe thấy không? Hay là say bí tỉ rồi?” Mi tâm hắn nhíu chặt lại, ruột gan bắt đầu nóng như lửa đốt. Tống Ngụy đặt tay lên gò má nóng hổi của cô, lo lắng hỏi thăm: “Dư Dư, có nghe anh nói gì không? Em…”

Đồng tử người đàn ông giãn nở hết cỡ, hắn hoàn toàn bất ngờ trước hành động táo bạo vừa rồi của cô, nhưng rất nhanh sau đó lại nhắm mắt lại, triền miên cùng cô dây dưa môi lưỡi.

Lục Hiểu Dư giữ chặt lấy cổ áo hắn, môi răng hòa quyện vào nhau khiến sự khô cằn nơi cổ họng dần trở nên ẩm ướt ngọt ngào. Bàn tay nhỏ bé của cô thoăn thoắt cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi của người đàn ông, lại không tự chủ được mà cắn nhẹ lên làn môi bạc của hắn.

Cô đẩy hắn ngã xuống ghế, rồi lọ mọ trút bỏ hết lớp áo quần vướng víu trên người mình. Khi trên thân chỉ còn sót lại bộ đồ lót ren đen quyến rũ, cô mới chậm rãi bước xuống khỏi bàn làm việc. Nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, sự khao khát trong cô càng lúc càng trỗi dậy mãnh liệt hơn. Lục Hiểu Dư kê chiếc gối mềm mại vào giữa hai chân hắn, chống tay lên thành ghế, kê mặt mình lại gần sát người kia.

“Có nghe anh nói mà… Ngụy à… em vẫn đang nghe anh nói đây…” Giọng cô ngà ngà men say, đầy mê hoặc.

“…” Người đàn ông chấn động cả kinh, nửa ngờ nửa vực hỏi lại: “Em… vừa mới xưng hô với anh là gì?”

“Ngụy à…” Cô lặp lại, giọng nói càng thêm phần quyến rũ.

Yết hầu người đàn ông khẽ động đậy, hắn khàn giọng yêu cầu: “Gọi lại lần nữa đi.”

“Ngụy à…”

“Thêm lần nữa.”

“Ngụy Ngụy à.”

Tống Ngụy không khỏi rùng mình một cái, hắn lập tức kéo cô ngã vào trong lòng mình. Bàn tay to lớn bao phủ lấy vòng eo thon nhỏ, đôi môi mọng đỏ bị người đàn ông liên tục giày xéo không thương tiếc. Khoảnh khắc hai tiếng “Ngụy Ngụy” ngọt ngào tuôn ra khỏi miệng cô, lồng ngực hắn như đập dồn dập đến nghẹt thở, dục vọng xâm lấn mạnh mẽ như muốn nuốt chửng mất một nửa linh hồn hắn.

Sớm biết cô gái nhỏ này “rượu vào lời ra” dễ dàng như vậy, hắn đã chuốc say cô từ lâu rồi mới phải. Khốn kiếp, đúng là ngu dốt mà!

Bình luận (0)

Để lại bình luận