Chương 96

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 96

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thế nhưng, Từ Ứng đã truyền đến một tin tức không quá tốt.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào tuyến đường chạy trốn của Khương Nghị, không ngờ đích đến lại hướng về chỗ này, cách bọn họ càng ngày càng gần.

Khương Hân được trả tự do, khi cô mang thai được bốn tháng, bụng của cô đã lớn đến mức không thể tin được, bụng nhô lên đến mức thậm chí trở thành vấn đề cho việc đi lại, Phó Hựu từ đầu tới cuối luôn bên cạnh cô không rời nửa bước, làm mọi thứ đều rất cẩn thận.

Khi nấu cơm, cũng sắp xếp cô ngồi trên ghế trong bếp, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, bộ dạng đó nếu không nói rõ, cô thật sự nghĩ rằng anh đang phòng thủ trước kẻ trộm.

Khương Hân luôn biết cơm đều do anh nấu, vì lý do mang thai nên cô luôn ăn rất nhiều và anh nấu cũng rất nhiều, không có lần nào là tự cô cầm lấy đồ dùng mà ăn cả.

Thức ăn đưa đến tận miệng, miếng thịt nạc kho đặt trên cơm trắng mềm, mùi thơm xộc vào mũi, cô không khỏi nuốt nước miếng.

Động tác nhỏ của cô rơi vào trong tầm mắt của anh, tay còn lại vén tóc bên tai cô hất ngược ra sau, rõ ràng là đang mang thai, ngoại trừ cái bụng những chỗ khác vẫn gầy guộc, da thịt trên má cũng chưa thấy phát triển gì, những chất dinh dưỡng này tất cả đều bị thứ trong bụng cô đã hấp thụ hết.

Nghĩ đến đây, anh liền lộ vẻ không vui khóe miệng anh khó chịu mà xụi xuống.

Khương Hân mãi không há miệng, Phó Hựu tiến đến trước mặt cô, hơi thở toàn bộ phà lên dồn dập.

“Sao em không ăn?”

Cô vẫn đang cố gắng chống lại anh bằng sự đấu tranh không chút chống trọi này, cô không muốn ăn nghĩa là tâm trạng cô đã rất không vui.

Phó Hựu đặt muỗng xuống, “Vậy thì em nói cho tôi biết, tôi phải làm gì để em được vui?”

Ánh mắt cô lạnh lùng liếc anh một cái, “Phá bỏ đứa bé.”

“Không thể nào.”

Để không khiến cô cảm thấy khó chịu, Phó Hựu đã giải thích với cô rằng, “Đã 4 tháng rồi, bây giờ phá bỏ sẽ gây tổn thương rất lớn tới sức khỏe của em, hãy sinh nó ra, nếu sau khi em sinh đứa bé ra, vẫn thật sự không muốn đứa bé, chúng ta có thể gửi nó đến nhà trẻ. “

Khương Hân trở nên nóng nảy, tức giận hất tay hất chiếc bát trước mặt ra, chiếc bát sứ đựng đầy cơm rơi xuống đất, vỡ nát tan tành.

“Ý anh là sao? Sinh đứa bé ra rồi gửi nhà trẻ, thế anh còn muốn đứa bé có ích lợi gì? Anh chỉ là muốn tôi sinh một đứa con, đúng không? Phó Hựu, anh ích kỷ biết bao, trói và nhốt tôi lại để mà đụ, thậm chí còn cưỡng chế tôi mang thai, thật chết tiệt tôi không hiểu nổi anh rốt cuộc muốn đứa bé để làm gì!”.

Cô cầm một dĩa đồ ăn trên bàn đập mạnh xuống bàn, những món ăn mới nấu xong bay tung tóe, vươn vãi rơi xuống trở thành một đống rác trên bàn.

Phó Hựu bóp mặt cô quay về phía mình, cắn răng nghiến lợi nói, “Ngậm lại những câu nói thô tục trên miệng cho tôi! Ông đây để em sinh con, chính là để em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, em phải hiểu rõ, cả cuộc đời của em đều không rời khỏi được tôi.”

Mắt cô và anh chạm vào nhau, Khương Hân không chịu nổi mà phát khóc, nước mắt chồng chất trong hốc mắt đỏ ngầu chảy ra ngoài.

“Nếu tôi không rời khỏi anh, anh có thể tha cho em trai của tôi không? Anh tại sao cứ phải đuổi cũng giết tận em trai tôi, anh giam cầm tôi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn giam cầm cả em trai tôi sao?”

“Hừm.” Anh ta dường như bị chọc tức phát cười, gân xanh trên trán dần dần mà nhảy giật.

“Tôi đuổi cùng giết tận cậu ta? Đừng có tưởng nhầm, là cậu ta đuổi cùng giết tận bọn tôi! Cậu ta sắp đuổi theo đến tận đây rồi, muốn giết chết tôi, tại sao tôi lại không thể giết cậu ta chứ? Hơn nữa, cậu ta cũng không phải người tốt gì, giết chết cậu ta có thể tạo phúc cho xã hội, em nói phải không?”

“Đừng nhìn người ta bằng con mắt kém cỏi của anh!Em trai tôi là người như thế nào trong lòng tôi hiểu rõ nhất, anh dựa vào cái gì mà nói em ấy không phải người tốt? Anh chỉ muốn giết em ấy để thỏa mãn dục vọng ích kỷ biến thái của mình thôi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận