Chương 96

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, một nhóm thanh niên cầm ô hoa khiêu vũ dưới đèn đường, tiếng vui cười vang lên trong tuyết.
Có ai chơi piano ở sảnh khách sạn, còn cả lãng tử người Pháp chơi violin, một cô gái vóc người nhỏ nhắn mặc váy cung đình khiêu vũ trên sân khấu, những bông tuyết trắng chậm rãi xuyên qua cửa xoay tự động rơi xuống, trên nền động là vẻ đẹp mùa đông mang đến cho thế gian.
Tivi trong nhà bị dỡ bỏ thay bằng lò sưởi.
Ngọn lửa hừng hực thắp sáng xung quanh nàng, Kiều Khương trần như nhộng nằm trên sô pha, người đàn ông phía sau cầm trong tay một chai sữa dưỡng thể, không phàn nàn thoa khắp toàn thân nàng, nhưng hai móng vuốt dừng lại trên ngực và mông thì lâu hơn.
Nàng uể oải buồn ngủ, người đàn ông cúi đầu cắn một cái vào mông nàng: “Thơm quá.”
Nàng nhấc chân giẫm lên mặt anh, giọng lười nhác bảo: “Ngủ.”
“Ừ.” Yến Chiêu tắt máy tính trước mặt giúp nàng, cúi người bế nàng lên giường, nằm xuống sát cạnh nàng, một tay ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng.
“Tết về nhà anh ăn cơm nhé.” Anh hôn tai nàng, “Mẹ anh đã mua rất nhiều đồ ăn.”
Kiều Khương ậm ờ đáp “ừ”.
“Ngày mai cũng có tuyết lớn.” Anh xoa eo nàng, “Sáng mai anh sẽ đắp người tuyết cho em xem.”
“Ừ.”
“Kiều Khương.” Anh hôn miệng nàng, một cái lại một cái, “Anh yêu em.”
Hình như Kiều Khương đã ngủ, hai mắt từ từ nhắm lại, hô hấp đều đều.
Yến Chiêu nhéo mũi nàng, hôn môi nàng, đến mức nàng thiếu oxy, vươn tay định đánh thì anh lật người đè nàng dưới thân, nồng nhiệt hôn nàng: “Có nghe không, sao lại vờ không nghe?”
Kiều Khương cắn miệng anh: “Ồn ào thế!”
Yến Chiêu cười hôn lên môi nàng, quấn lấy đầu lưỡi nàng mút cắn, một tay tách hai chân nàng ra để sát lên người nàng, giọng thô ráp nói: “Làm thêm lần nữa nhé.”
Kiều Khương tức giận cắn mạnh vào cổ anh: “Con mẹ nó lúc trên sô pha anh cũng nói vậy cơ mà!”
“Thế em nói em yêu anh đi.” Anh vẫn cười, cầm dương vật cọ xát miệng bím, hai cánh hoa bị cọ ướt sũng dâm dịch, “Anh sẽ không làm nữa.”
“Cút.” Kiều Khương xoay người.
Người đàn ông kéo nàng quay lại, đặt hai tay nàng lên đỉnh đầu, con ngươi đen láy nhìn nàng chằm chằm. Anh bắt đầu hôn đôi mắt hoa đào của nàng đến chiếc mũi nhỏ xinh của nàng, cuối cùng là đôi môi của nàng, chậm rãi mổ rồi choán lấy môi nàng, đưa đầu lưỡi vào, há miệng mút lấy lưỡi nàng.
Quy đầu va chạm miệng bím yếu ớt, chỗ bị đụng ướt đẫm, vật to dài cọ qua cọ lại cánh hoa, đâm vào âm vật nhạy cảm, chốc chốc đẩy vào, từng cái từng cái, kích thích âm vật sung huyết, kích thích đến mức xương cốt Kiều Khương run rẩy.
“Có muốn không?” Yến Chiêu cắn vành tai nàng, đầu lưỡi quét qua, ngậm sụn tai nàng vào miệng liếm láp.
Kiều Khương cảm thấy tên chó này đúng là đáng chết, bị phiền la lên: “Ai thích thì đi mà muốn!”
Yến Chiêu: “…”
Anh nâng thương lên cắm vào, hai tay dài siết chặt lấy nàng, sau đó điên cuồng đụ nàng không thương tiếc.
Kiều Khương không muốn xin tha, nhưng chịu không nổi, đành bóp vai anh kêu lên: “A Đại…”
“Có muốn anh không?” Yến Chiêu vén mớ tóc rối trên mặt nàng, cúi đầu hôn lên miệng nàng.
Nàng bị cơn cực khoái làm thất thần, hốc mắt rơm rớm nước mắt sinh lý. Cổ nàng ngẩng cao, để lộ xương quai xanh xinh đẹp, anh cúi đầu liếm, mút rồi cắn, dưới háng đụ nàng bạch bạch bạch cực kỳ ác.
Kiều Khương nức nở, nắm lấy cánh tay anh, hét lớn: “Muốn…”
Yến Chiêu chạm đầu nàng, khàn giọng bảo: “Nói em yêu anh đi.”
Kiều Khương ngẩng cao cổ, toàn thân run rẩy mắng: “Cút…”
Yến Chiêu mỉm cười, cúi đầu hôn nàng: “Anh không đấy.”
Bàn tay thô ráp của anh đặt lên bụng nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, Kiều Khương lập tức nhận ra suy nghĩ của anh, đá anh một cái: “Anh đừng có mơ!”
Anh nắm chân nàng trong tay, háng liên tục di chuyển: “Anh cứ đấy.”
Kiều Khương đã nói rõ nàng sẽ không kết hôn chứ đừng nói đến chuyện sinh con, nhưng Yến Chiêu từng nằm mơ thấy anh và Kiều Khương có một cô con gái rất giống nàng, dùng giọng sữa ngọt ngào gọi anh là bố, khiến trái tim anh tan chảy.
“Cút!” Kiều Khương lại đá anh một cái.
Yến Chiêu tóm lấy chân nàng ép sang hai bên, nâng hông hung hăng đụ nàng mấy chục cái: “Cứ đá một cú, tối nay anh sẽ làm em mười lần.”
“Ha…” Kiều Khương bị đụ không thở được, nhưng vẫn không quên trêu cợt anh: “Anh được không đấy?”
Động tác Yến Chiêu chậm lại: “Nếu anh làm được, em phải cho anh bắn vào.”
“…Cút.”
“Em thừa nhận anh đi mà.” Anh cười ôm nàng thật chặt, hôn lên tai nàng, “Mười lần, đúng là anh… không làm được.”
Kiều Khương nhịn không được cười ra tiếng.
“…Đồ đần.”
– The End –

Bình luận

Để lại bình luận