Chương 97

“Không được. Trịnh Trúc Nghĩa… lỡ như…”
Lỡ như không cẩn thận bại lộ, cô sẽ bị coi là biếи ŧɦái!
“Có anh ở đây, Thiển Thiển sợ cái gì?”
Trịnh Trúc Nghĩa buồn cười nhìn cô bởi vì chột dạ mà không tự giác kẹp chặt hai chân. Loại này tư thế, phỏng chừng tiểu huyệt đã chảy nước đi. Chậc chậc chậc… Thật muốn vén chuỗi trân châu đó ra xem bên trong
“Váy quá ngắn. Có thể đổi không.”
Cố Thiển Thiển thật cẩn thận mà thương lượng.
“Thiển Thiển nếu muốn mặc cả với anh một lần nữa, vậy đổi thành cái này.”
Trịnh Trúc Nghĩa nói xong chỉ vào một cái váy ngắn trong ngăn tủ . Cố Thiển Thiển lập tức im lặng. Cái váy ngắn kia không cần cô di chuyển phỏng chừng liền lộ ra.
“Thật ngoan. Đi thôi. Hôm nay chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi thật tốt.”
Giọng điệu của Trịnh Trúc Nghĩa như là Cố Thiển Thiển muốn ở nhà không muốn ra khỏi cửa vậy. Còn không phải anh nhốt tôi lại không cho đi ra ngoài. Cố Thiển Thiển chửi thầm ở trong lòng. Lại là ngoan ngoãn mà leo lên xe.
“Chúng ta ăn sáng trước. Thiển Thiển muốn ăn cái gì?”
Trịnh Trúc Nghĩa tâm trạng tốt mà lái xe. Cố Thiển Thiển đứng ngồi không yên. Cô thậm chí không dám đem toàn bộ mông ngồi xuống, sợ viên trân châu sẽ vào càng sâu. Nhưng là phía trước viên trân châu sẽ thường thường mà cọ qua âm đế mẫn cảm, mặt sau thì bị viên viên còn lại đánh vào rãnh mông.
“Tùy … tùy ý đi.”
Cố Thiển Thiển không có tâm trạng để ăn sáng. Ba viên ngọc trai chết tiệt làm cô đứng ngồi không yên.
Thiển Thiển muốn ăn tráng miệng hay ăn trưa?”
Trịnh Trúc Nghĩa cũng không quan tâm sự thờ ơ của cô. Chỉ cần nhìn thấy biểu cảm cau mày dễ thương của cô như thế với anh là đủ.
“Tây… Bánh ngọt kiểu Âu Tây.”
Cố Thiển Thiển chỉ là đơn thuần chỉ muốn tìm chỗ ít người. Thật ra cô ấy càng thích ăn trưa.
“Hôm nay anh lại muốn ăn trưa. Không bằng đi ăn buffer.”
Trịnh Trúc Nghĩa nói xong xe liền dừng ở một quán buffer trông rất lớn. Nhưng là ngồi ở trong xe, Cố Thiển Thiển là có thể cảm nhận được đám đông trong cửa hàng ăn trưa. Trịnh Trúc Nghĩa chắc chắn là cố ý!
“Xuống xe đi. Công chúa nhỏ của anh.”Trịnh Trúc Nghĩa trước xuống xe. Sau đó đi đường vòng qua cửa xe bên phía Cố Thiển Thiển và đưa ra lời mời lịch thiệp. Cố Thiển Thiển bất đắc dĩ xuống xe. Cô ấy áy náy không dám ngẩng đầu, bàn tay bị bàn tay to ấm áp của Trịnh Trúc Nghĩa nắm lấy , bàn tay còn lại theo bản năng mà đặt trên làn váy ấn xuống.
“Đừng… Có người.”
Nhìn thấy sự cẩn thận của cô, Trịnh Trúc Nghĩa cảm thấy bộ dáng thật đáng yêu, không khỏi muốn trêu trọc cô. Vươn tay ôm lấy eo mảnh khảnh, hoàn toàn ôm lấy cô vào trong lòng. Cố Thiển Thiển hoảng loạn mà đưa mắt nhìn xung quanh và vươn tay muốn anh đẩy ra. Tuy rằng nơi này cách nhà cô hơi xa, nhưng nếu để người quen nhìn thấy thì cô rất khó giải thích.
“Thiển Thiển nghĩa là… Không có ai là được sao?” Trịnh Trúc Nghĩa nói nhỏ.
“Buông em ra trước.” Cố Thiển Thiển thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Sợ bị người quen nhìn thấy. Tuy rằng, nơi này cũng không có khả năng xuất hiện người quen.
“Nắm tay là được đúng không? Yên tâm đi. Ở đây không có biết chúng ta đâu” Trịnh Trúc Nghĩa thỏa hiệp nói.
Cố Thiển Thiển gật gật đầu. Thực ra, cô sợ nếu không có Trịnh Trúc Nghĩa dẫn đường, cô ngay cả dũng khí bước một bước cũng không có.. mặc qυầи ɭóŧ như vậy… Cho dù là không ai nhìn thấy, nhưng sự xấu hổ của bản thân cũng đủ tra tấn cô.

Bình luận

Để lại bình luận